Đăng nhập - Đăng kí

Forum hiện nay đã được mở, các bạn có thể tự do tham gia. Chúc các bạn vui với Manga Anime House =))

You are not connected. Please login or register

tamcongchua2001 1  [One shot] Lời tỏ tình của mưa Empty [One shot] Lời tỏ tình của mưa Fri Jun 01, 2012 3:55 pm


tamcongchua2001




Tiểu Tử
Tiểu Tử
Huy hiệu

Bạn điền "Tài sản"
Thú nuôi, Huân chương,...: Pet của Praxian, Huân chương Admin
Author: Pelun_96
One shot: Lời tỏ tình của mưa.

Nguồn: [You must be registered and logged in to see this link.]

Note: Shinichi và Ran thích nhau ! Có lẽ điều này không có gì là lạ. Nhưng các bạn có từng băn khoăn đôi trẻ của chúng ta sẽ “ mở lời ” như thế nào ? Và ai sẽ mở lời ? Trong hoàn cảnh nào ?? Đối phương sẽ phản ứng ra sao ?? Có một nụ hôn nào không ?? và hàng tá câu hỏi khác....Có lẽ one shot này không thể làm hài lòng tất cả nhưng chỉ cần đôi trẻ của chúng ta có HE là okie rồi chứ nhỉ ??



Chíp chíp...

Lớp 12A:

Bầu trời trong xanh, thi thoảng có một vài chú chim bạo dạn bay vào tận lớp học. Đâu đó thoang thoảng mùi hương dễ chịu....

**Hôm nay là một ngày thật tồi tệ** Một dáng người lủi thủi từ phòng giáo viên bước vào lớp. Bước chân cô đến đâu, bóng đen bao trùm đến đó. Bóng tối đổ ập xuống .

- Lại gặp rắc rối với bà cô Khủng long ấy à ??_ Shinichi nhảy tót sang bàn của Ran, trêu chọc

- Gru..._ Ran không buồn ngước lên nhìn_ Ừ, lại là mấy cái bài kiểm tra ngu ngốc .

- Tớ thấy chúng đơn giản mà

- Vâng, với cậu thôi. Giữa tớ và chúng có thù truyền kiếp hay sao ấy..!=’’=

- Hehe..Ai bảo làm việc ác chi rồi gây thù hằn..._ Shinichi vẫn tiếp tục công cuộc cách mạng trêu chọc cho Ran tức điên lên, xì khói !

- Đáng ghét...đã chẳng giúp gì mà còn..._Ran bực mình, xăn tay áo định cho anh trẻ biết tay thì cu cậu đã chạy tót về chỗ ngồi.

Bộp

Một cây kẹo táo yên vị trước mặt Ran kèm theo cả cái nháy mắt tinh nghịch

- Tên ngốc này..._Ran ngắm nhìn que kẹo, nhẹ mỉm cười.

Xem ra ngày hôm nay cũng đã có chút ánh dương với cô nàng !^^



Ra về..

- Cậu làm bài kiểm tra được chứ ??

- Tàm tạm !^^ _ Shinichi đắc ý trả lời với khuôn mặt như phơi bày rằng tớ-sẽ-được-điểm-cao !

- Phải nói là đôi khi tớ rất ghét cái kiểu cười nửa miệng của cậu đấy

- Vậy đa phần còn lại là thích à ?? he he..

- Xì, còn lâu nhá ! À, mà mai cậu rảnh không ??

- Uhm..Mai à ?? Tớ có hẹn với Shiho rồi ! Chuyện quan trọng đấy !_ Shinichi lại cười khì, cứ như hôm nay là ngày đại may mắn của cậu ta không bằng !=.=

- Hừm..Quan trọng cơ đấy à ?? Vậy thì..thôi .

- Này, giận à ?? Quan trọng thật mà !

- Ai thèm giận ! Thôi tạm biệt _ Ran đáp bừa rồi bỏ mặc Shinichi ngẩn tò te, bước nhanh vào nhà

* Hửm...Mọi ngày cô ấy còn rủ mình vào nhà chơi cơ mà, chuyện gì xảy ra vậy nhỉ ?* ( Ngốc thế hả anh trai ?><)

Xem ra bắt đầu u ám rồi đây !


Quan trọng cơ đấy à ?? Thế thì đừng hòng nhận vé xem phim Sherlock Holmes nhá ! Gru..Hèn gì.., có hẹn với Shiho cơ mà, chẳng trách anh chàng cứ tí tởn sáng giờ. Hức..Làm uổng công đặt vé gần cả tháng. Đáng ghét, đúng là đáng ghét !!

Dự báo, trời có mưa to và có thể có sấm chớp !!!!




*Hôm nay có hẹn nên chẳng thèm đến rủ mình đi học. Hừ... *Ran vừa lầm bầm vừa đá những hòn sỏi nằm chỏng trơ giữa đường . Không có cậu ta, còn đường hình như trở nên dài hơn, yên tĩnh và lạnh lẽo hơn rất nhiều. Ran rất ghét cảm giác này, ghét vô cùng...

Huỵch..huỵch...

Ran chạy thật nhanh dọc theo những hàng cây cổ thụ trong công viên, đến khu trò chơi dành cho trẻ em. Mỗi khi cảm thấy lạc lõng, Ran luôn tìm đến đây. Nơi đây luôn mang đến cho cô cảm giác yên bình, nơi cô và Shinichi lớn lên...

Vắng hoe. Không một bóng người. Cũng chẳng có gì là lạ. Vì khu vực này vốn dĩ cũng chẳng đông đúc, chỉ có mấy cái đu quay nhỏ đã rỉ sét, vài cái cầu tuột cũ kĩ đương nhiên không thể so bì với các khu vui chơi hiện đại mới mở. Với lại giờ này, người lớn phải đi làm, trẻ con thì đến trường...Khoan đã, đến trường ư ??? Đúng vậy, Ran quyết định bùng tiết, vì có đến lớp thì cô cũng chẳng có tâm trạng học hành .Chênh vênh. Lạc lõng. Không chỉ vì chuyện Shinichi-hẹn-hò , tất nhiên nó cũng làm cô bần thần một chút, tuy nhiên chỉ vì cô không ngờ làm người lớn thật khó. Có quá nhiều thứ phải lo nghĩ, phải lựa chọn, phải quyết định... Cô muốn mãi làm trẻ con, mãi như thế này. Vô thức Ran ngồi trên chiếc xích đu đã phai màu. Kudo-Mouri. Hàng chữ trẻ con nguệch ngoạc đập vào mắt Ran. Nhẹ chạm vào dòng chữ đã mờ dần , bất giác Ran nhớ Shinichi vô cùng. Lúc cô cần có ai đó thì y như rằng tất cả đều biến vào không khí mất vậy !



Lộp bộp...lộp bộp....

Mưa ngày càng nặng hạt, Ran thu mình lại trong ngôi-nhà-mini trên chiếc cầu tuột , chỗ trú mưa duy nhất cô nhận thấy. Nước mắt đã khô, có lẽ,Ran chỉ cần một nơi để khóc ,rồi lại quay về với nụ cười thường trực trên môi. Để nỗi buồn gặm nhấm tâm hồn...
Nhưng sao Ran không tâm sự để vơi bớt nỗi buồn ? Vì Ran mạnh mẽ của tôi, em không muốn bất cứ ai phải phiền lòng vì mình ... Tại sao luôn là em thế Ran ??


- Đồ ngốc, ngồi co ro ở đây thế à ??_ Shinichi rúc đầu vào với mái tóc ướt lem nhem

- Shinichi..Cậu làm gì ở đây ??

- Hờ...Thì thấy ai kia bùng tiết , vừa đến cổng trường đã quay đầu chạy miết làm tớ lo chết khiếp. Năn nỉ bảo vệ không xong, đành vứt cặp rồi leo rào chạy theo cậu đây này ! _ Vừa nói cậu vừa lồm cồm bò vào, ngồi cạnh Ran _ Có phải Ran đang có chuyện buồn không ? Nói với tớ đi.

- Tớ không sao..Chỉ là..Nhưng giờ thì ổn rồi...

- Có phải là cuộc nói chuyện với bà cô khủng long hôm qua không ??_ Shinichi không để tâm đến lời nói chống chế của Ran.


Nhìn vào mắt cậu. Ran biết mình không thể giấu cậu được. Bỗng dưng, cô cũng thấy mệt mỏi, muốn nói hết tất cả tâm sự của mình. Mệt mỏi vì phải đóng giả với chính người bạn thân của mình, và cả bản thân mình nữa. Thật sự, Ran đâu hề ổn tí nào chứ ??

- Tớ không biết phải nói sao nữa.. Chỉ là con đường phía trước sao mờ mịt quá...Hôm qua cô ấy bảo tớ thực sự không có năng lực, hoàn toàn không có tương lại với ngành nghề tớ đã chọn. Tất cả đều quay lưng với quyết định của tớ. Tớ cảm thấy rất chênh vênh, lo sợ bản thân sẽ thất bại...Thật sự tớ thấy mình yếu đuối quá !

- Tớ có thứ này cho Ran ! _ Shinichi lau tay thật khô rôi lôi từ trong chiếc cặp ra hàng đống sách, hình như..._ đây này, dạy diễn xuất đấy. Có kèm cả đĩa CD nữa .Tớ không rành cho lắm nhưng do Shiho lựa cả đấy nên chất lượng khỏi lo.

- Ra là cậu biết ..._ Ran khẽ reo lên nhưng cô lại sực nhớ tên bạn của mình là thám tử cơ mà._ Uhm...Vậy là giờ thì tớ đã có đồng minh rồi. Phải chăm luyện tập, còn phải theo học một vài lớp nữa chứ. Ù, cũng phải nắm vững kiến thức trong chương trình nữa. Mình nhất định phải thành công để chứng tỏ là mình đã quyết định đúng nhỉ ?

- ...

- Sao thế Shinichi ?? Sao cậu lại nhìn tớ như vậy ??

- Cậu có mệt mỏi không ?_ Bỗng nhiên Shinichi lại thay đổi không khí. Nhìn Ran tất bật với tương lai thế, cậu lại thấy tội cho cô bạn của mình

- Hửm.._ Bất ngờ trước câu hỏi của Shinichi, nụ cười trên môi Ran tắt hẳn. Ran dựa lưng vào tường, thở dài _Uh. Thật sự rất mệt mỏi. Có quá nhiều kì vọng đè nặng lên vai. Tớ rất sợ. Chỉ e...

- Để tớ gánh tiếp cậu nhé !_Shinichi buông một câu nói nhẹ tênh nhưng cũng khiến tim Ran đập thình thịch.._ Nào, mệt thì dưạ vào vai tớ một tí đi.

Đến Ran cũng không ngờ, cậu có thể nói một câu-tình-cảm đến vậy ?? Shinichi-tảng băng trôi của lớp 12A đâu rồi ?? Và Ran cũng không tin nổi cô lại ngoan ngoãn nghe theo. Bờ vai của Shinichi thật sự rất rộng. Thật sự yên bình. Giờ đây bên cạnh cô đã có một chỗ dựa rất vững chắc. Không còn cảm giác cô đơn, không còn cảm giác lạc lõng. Chỉ có Shinichi và Ran.

........

.....

...

..

- Uhm...Tớ quên mất cảm ơn cậu, cậu gửi lời cảm ơn đến Shiho giúp tớ nhé !_Ran mân mê trên tay bìa sách, đôi mắt nhìn bâng quơ. Cô đã không còn dựa lên vai của Shinichi nữa. Vì ..” hoa đã có chủ rồi “ mà

- Ừ.

- Uhm..Có thể hơi tế nhị nhưng hai người...uhm..Lâu chưa ???

- Hửm ? Ai ? Cái gì ??

- Thì việc cậu hẹn hò với Shiho ấy ?? Định giấu đến bây giờ cơ à ??

- Cậu đùa à ?? Hẹn hò gì chứ ?? Chỉ là nhờ vả chút thôi._ Shinichi cốc nhẹ vào đầu Ran

- Nhưng cậu chưa từng có chút rung động nào trước Shiho sao ??

- Ngốc ! Người tớ thích có phải là Shiho đâu mà là...._ đang ngon trớn, Shinichi phanh lại ngay vì biết mình đang...hố

- Cậu thích ai thế ?? Lại định giấu bạn bè à ?? Là ai , là ai ??? _ Ran chồm lên, hỏi dồn một cách thích thú_ Là Mizuna à , hay là Sakura , oh là Sera phải không ???

- Sai tất cả rồi, cậu không đời nào đóan được đâu ngốc ạ !!

- Tớ không có ngốc. Rồi tớ sẽ đóan đúng cho cậu xem !

Và cả hai chí chóe trong ngôi-nhà-vốn-dĩ-rất-nhỏ, cứ như hai đứa trẻ con vậy.


Rầm..Xoẹt...

Sét rạch ngang trời. Sáng lóa.

- Á !!! _ Giật mình, Ran mất đà, ngã..

- Này, cẩn thận. _Bất thần, Shinichi vô thức ôm lấý Ran. Thật chặt. Thật ấm. Thật sự rất ấm áp.

Trong không gian chật hẹp ấy, cả hai đều có thể nghe thấy được nhịp trống tim đập liên hồi.

Vẫn trong tư thế đó, Ran ngước đầu lên nhìn Shinichi, ngập ngừng :

.....

- Thế...người cậu thích là..là tớ phải không ??

Thật sự là đến bây giờ, Ran cũng không hiểu sao mình lại hỏi Shinichi một câu ngớ ngẩn đến thế. chẳng khác nào đang tự thú là tớ-thích-cậu trước mặt Shinichi. Mưa vẫn rơi mặc cho hai con tim đang nhảy Tango .


Ran chớp đôi mắt to tròn chờ đợi...

Thình thịch...

Shinichi tròn mắt nhìn Ran

Thình thịch...

Cậu mỉm cười dịu dàng, nhẹ đưa tay mơn man lên đôi má ửng hồng. Cậu khẽ nâng cằm Ran, ngón tay nhẹ lướt trên đôi môi hồng...

Thình thịch..

Đôi môi cậu hé mở, mấp mấy..

Thình thịch...

Ran..

??

- Mưa tạnh rồi , mau về thôi !

Shinichi nhẹ nhàng lau vết nước mưa vương trên má Ran rồi lôi cô đi xềnh xệch. ( mâu thuẫn quá !>< )


** Cái tên đáng ghét này, làm mình đau tim chết đi được** Ran lầm bầm nhưng đôi môi mỉm cười chúm chím nhìn theo Shinichi. Hôm nay, dù sao cũng đã là một thành công lớn khi giải quyết bao nhiêu là vấn đề, tuy kết quả không khả quan mấy . Nhưng mặc kệ, ai quan tâm đến kết quả chứ. Bởi vì cô đã có Shinichi bên cạnh. Cái tên ngốc ấy chí ít cũng có tài làm người khác phải mỉm cười ( và cả vỡ tim nữa !^^)


Tí tách..tí tách..

Ran chạy theo Shinichi. Tiếng cười giòn tan. Xem ra cơn mưa đã tạnh rồi nhỉ ? Và chờ xem, sau cơn mưa, cầu vồng sẽ xuất hiện.




Văn phòng thám tử Mouri

Phù...Cuối cùng cũng đã có thể thở phào. Đúng là mình đã phức tạp hóa mọi chuyện rồi nhỉ ? Shinichi nói đúng “Chỉ cần nhìn về phía trước và luôn luôn tiến bước !”

Ran vừa lau khô mái tóc ướt nhem , vừa mở xem hộp thư Y!M. Shinichi ..?!


Code:

Buzz
Hey
^^
Tất cả ổn rồi chứ ?? Ổn thật sự ấy !
Uhm..ổn thật sự !^^
....
Uhm..Sr cậu ban sáng nhé ! Vì tớ mà làm cậu phải bùng tiết theo.
Giận cậu rồi đây!
Đã xin lỗi rồi mà .><
Không , chuyện khác.
Giận chuyện gì nào ??
Giận..
???
Vì cậu đã không nhận ra điều đó sớm hơn..!




Câu chuyện tiếp theo có lẽ mọi người cũng đóan được rồi chứ nhỉ ?? Bởi lẽ...Uhm..Nói sao nhỉ ....Cầu vồng đã xuất hiện rồi !

Ngốc ạ, cầu vồng của tớ chính là cậu đấy !

****THE END****

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết

 
  • Create a forum on Forumotion | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất

Junalone coppyright @ 2011-2012