Đăng nhập - Đăng kí

Forum hiện nay đã được mở, các bạn có thể tự do tham gia. Chúc các bạn vui với Manga Anime House =))

You are not connected. Please login or register

tamcongchua2001 1 [One shot] Đi vào dĩ vãng Empty [One shot] Đi vào dĩ vãng Fri Jun 01, 2012 4:02 pm


tamcongchua2001




Tiểu Tử
Tiểu Tử
Huy hiệu

Bạn điền "Tài sản"
Thú nuôi, Huân chương,...: Pet của Praxian, Huân chương Admin
Author: linklun 1995
Nguồn: [You must be registered and logged in to see this link.]

Kể từ cuộc chiến định mệnh ấy, đối với Ran, mọi thứ trôi qua như một giấc mơ. Hay nói đúng hơn, mọi thứ nhạt nhòa như một giấc mơ. Cô không thể tìm được trong kí ức của chính mình về những ngày đã qua. Một tuần ? Một tháng ? Một năm ?.... Ran không nhớ rõ. Cô chỉ nhớ rằng, nước mắt mình dường như đã cạn khô sau những ngày dài đằng đẵng vô tận ấy.

Ran cũng không còn đặt những câu hỏi “Tại sao....” nữa. Chỉ bởi vì cô biết rằng, mình sẽ không bao giờ có câu trả lời. Bởi vì số phận không bao giờ có lý do cho những quyết định đầy nghiệt ngã của nó.

Tất cả để dẫn đến một kí ức duy nhất khắc sâu mãi mãi trong lòng cô, đau đớn đến vô tận. Buổi chiều hôm ấy, đứng trước tấm ảnh cuối cùng của Shinichi, nhìn thấy nụ cười quen thuộc đã rời xa mình mãi mãi, Ran đã không thể khóc nổi một lần nào. Tất cả nước mắt đã hóa đá cả; nỗi đau ấy đã đi vào cõi tột cùng không còn có thể bật ra thành nước mắt nữa.

Shiho nhẹ nhàng đặt bàn tay lên vai Ran. Cô quỳ xuống bên cạnh Ran, lặng im trong ráng chiều đỏ như máu. Mái tóc màu nâu đỏ ánh lên, rủ xuống che khuất nửa khuôn mặt cô. Nở một nụ cười buồn, cô thì thầm:
- Cuộc đời vốn nghiệt ngã như thế mà...

**********************

Ngôi nhà của bác tiến sĩ giờ vắng hiu vắng hắt. Shiho đã chuyển ra ngoài ở. Không một ai phản đối, và tất cả mọi người đều hiểu lí do. Căn nhà ấy chứa đựng quá nhiều kỉ niệm đau đớn đối với cô. Những ngày tháng sống chui lủi đầy sợ hãi dưới sự truy tìm của tổ chức; những kí ức với Conan và bọn trẻ giờ đây đều trở thành nỗi đau dày vò, cào xé một cách lặng lẽ trong lòng cô. Shiho không thể đối mặt với tất cả điều đó trong suốt cả quãng đời còn lại như cô đã phải đối mặt với cái chết của người chị thân thương của mình. Bằng tiền trợ cấp cùng với những khoản thu nhập tương đối từ các dự án khoa học của hiệp hội Hóa Sinh, cô thuê một căn hộ nhỏ ở ngoại ô, nơi mà chiều chiều cô có thể nhìn ra cánh rừng nhỏ tĩnh lặng trước nhà. Cô muốn quên đi tất cả, quên đi cả chính bản thân mình.

Mặc dù vậy, hàng tuần Ran đều ghé qua căn hộ của Shiho. Cho dù những ngày đầu tiên, Shiho tiếp đón cô khá lạnh nhạt nhưng cô biết, những cuộc tiếp xúc ấy khiến cả hai đều ấm lòng. Dần dần, số lần thăm hỏi của Ran đều đặn hơn, và dường như cả Shiho cũng ngóng trông điều ấy mỗi buổi chiều chủ nhật. Thật là kỳ lạ, Ran nghĩ, khi mà người gắn bó với cô, mang đến cho cô sự an ủi lớn nhất không phải là cô bạn thân Sonoko hay bác sĩ Araide, hay thậm chí là cả bố mẹ cô, những người gần gũi cô nhất, mà lại là Shiho. Là Shiho. Ran hiểu cô ấy cũng như chính Shiho hiểu cô vậy. Nhìn dáng đi lầm lũi mà đôi khi cô gái ấy cố quá sức để giấu đi, cô hiểu rằng cả Shiho cũng như cả cô, chưa ai có thể hoàn toàn vượt qua nỗi đau ấy.

Tự lúc nào, hai tâm hồn tưởng như khác nhau hoàn toàn lại trở nên gắn bó đến thế. Ran chợt nhận ra, giờ đây họ đâu khác gì nhau. Chỉ là, nếu như nước mắt của Ran hóa đá trong lòng từ khi Shinichi ra đi, thì nước mắt của Shiho đã hóa đá từ tận cái chết của người chị thân thương rồi. Sự ra đi của Shinichi cũng không thể khiến Shiho khóc; nhưng chỉ mình Ran hiểu rằng, điều đó còn tồi tệ hơn nước mắt gấp hàng nghìn lần, bởi vì như thế chỉ có nghĩa là nỗi đau ấy quá lớn, cũng như cái chết của người chị, không còn có thể bật ra thành nước mắt.

Ran cũng nhận ra rằng, nỗi đau đó, nỗi buồn đó trong lòng Shiho chỉ có thể là tình yêu. Và một lần nữa, thật kỳ lạ, Ran cảm thấy nhẹ lòng khi biết được điều ấy. Bởi vì như vậy, tình yêu, nỗi đau của cô đối với Shinichi đã có người thấu hiều và cảm thông. Cả cô và Shiho, không ai còn cô đơn nữa.

*********************

Buổi chiều hôm ấy, Ran không đến nhà Shiho như thường lệ. Một mình, cô đi ra nghĩa trang. Khu đất vắng lặng không một bóng người. Những ngôi mộ nằm tĩnh lặng, an nghỉ trong ánh hoàng hôn rực đỏ. Ôm bó hoa huệ trắng trên tay, Ran dừng lại trước ngôi mộ của Shinichi. Đúng vào ngày này hai năm trước, Shinichi đã ra đi và không bao giờ trở lại. “Đã hai năm rồi…” Ran thở dài. Đã hai năm trôi qua mà những kí ức ấy không thể nào ra đi. Những giọt nước mắt tưởng như đã hóa đá mãi mãi, giờ đây lại từ đâu tìm về, lặng lẽ lăn dài trên má Ran. Shinichi…

Một bàn tay lại nhẹ nhàng đặt lên vai Ran, như buổi chiều hôm nào. Thế nhưng Shiho, không quỳ xuống bên cạnh Ran, mà lại kéo cô đứng dậy, ôm cô vào lòng. Một mảnh giấy khẽ luồn vào tay Ran, khiến cô hơi giật mình. Ghé vào tai Ran, Shiho thì thầm:
- Dành cho cậu đấy, Ran.

Hai bàn tay run rẩy, Ran khẽ mở tờ giấy trắng. Kí ức chợt ùa về với cô. Đây là bức thư mà Shinichi đã viết trước cái ngày định mệnh ấy. Bức thư mà Ran chỉ dám đọc một lần duy nhất vì cô sợ, cô sợ phải đối mặt với những kỉ niệm. Nét chữ thanh thanh quá đỗi quen thuộc, dù lâu lắm rồi cô không được nhìn thấy một lần nào nữa.

“Gửi Ran,

Tớ biết rằng, để nói ra những điều này thì hơi kỳ cục, nhưng biết làm sao được. Có thể tớ sẽ chẳng còn cơ hội nào để nói với cậu nữa, vì vậy tớ muốn cậu biết điều này. Tớ muốn xin lỗi về tất cả. Tớ yêu cậu rất nhiều, Ran ạ, nhiều hơn bất cứ ai trên thế gian này. Cho dù cậu có nghĩ gì về tớ, giận tớ, thì tình cảm của tớ vẫn không hề thay đổi. Và… có thể tớ sẽ trở về để được nhìn thấy cậu hay thưởng thức thêm vài đòn karate của cậu nữa, nhưng cũng có thể không. Nhưng nếu tớ không trở về thì cũng đừng buồn nhé! Tớ ghét nhìn thấy cậu khóc lắm, ngốc ạ. Đừng quên tớ, nhưng hãy từ bỏ để tiến lên phía trước. Mạnh mẽ lên và tiếp tục tiến bước nhé!

Tớ mãi mãi yêu cậu.

Shinichi”.

Vẫn còn hơi run rẩy, Ran ngước nhìn Shiho với một chút băn khoăn. Dường như đoán trước được ý nghĩ ấy, Shiho mỉm cười, thật đẹp nhưng không còn buồn nữa:
- Đừng lo, tớ sẽ là Ai – tình yêu, không còn là Ai – nỗi buồn nữa. Còn với cậu, đã đến lúc phải từ bỏ để tiến lên phía trước.
- Từ bỏ nhưng không lãng quên, phải không ?
- Ừ, không bao giờ lãng quên.

Bấy giờ, trên khuôn mặt Ran mới xuất hiện một nụ cười đầu tiên sau bao nhiêu nước mắt. Nụ cười không còn đau đớn, chỉ còn lại sự thanh thản tuyệt vời. Nắm lấy tay nhau, hai người bạn bước đi trong thanh thản và nhẹ nhõm.

Mặt trời dõi theo hình bóng hai cô gái cho đến khi họ đã khuất bóng, rồi mới từ từ lặn xuống. Một vài tia nắng lóe lên trước lúc tắt hẳn, như một ánh cười.

THE END

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết

 
  • Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất

Junalone coppyright @ 2011-2012