Đăng nhập - Đăng kí

Forum hiện nay đã được mở, các bạn có thể tự do tham gia. Chúc các bạn vui với Manga Anime House =))

You are not connected. Please login or register

bachtuyet1409 1 { Long Fic } Đôi Uyên Ương Mãi Rời Xa Nhau Empty { Long Fic } Đôi Uyên Ương Mãi Rời Xa Nhau Sun Jun 03, 2012 7:00 pm


bachtuyet1409




Tổng Quản
Huy hiệu
ĐÔI UYÊN ƯƠNG MÃI RỜI XA NHAU

♣ Author: Bạch Tuyết Bảy Chú Lùn
♣ Fic title: ĐÔI UYÊN ƯƠNG MÃI RỜI XA NHAU
♣ Discaimers: Nhân vật thuộc về bác Gosho Aoyama và khá nhiều nhân vật do mình nghĩ ra
♣ Genres: kiếm hiệp, viễn tưởng, buồn, nước mắt, hồi hộp, gay cấn
♣ Pairing: Sẽ được bật mí khi bạn đọc hết fic
♣ Rating: K+ ( mình nghĩ thế ^^)
♣ Note: Đây là fic thứ hai của mình nhưng mình viết vẫn còn non lắm. Mong rằng các bạn sẽ có những ý kiến để mình rút kinh nghiệm. Các nhân vật trong fic về hình ảnh mình có thay đổi cho phù hợp với hoàn cảnh. Fic này mình chỉ đăng ở hai forum Kênh Sinh Viên và AFH. Nếu bạn nào có nhã ý đăng fic của mình ở forum khác thì mong bạn ghi rõ nguồn, tác giả và không sửa đổi nội dung của fic. Tốt hơn hết bạn hãy báo cho mình biết.
♣ Summary:
Nàng ơi, có nghe chăng ?
Tiếng gọi của người anh hùng, hãy theo đàn chim hạc xanh bay tới bên chàng…
Chốn Hạc Thanh Thiên…
nguyện trọn đời làm uyên ương không làm tiên…
Làm đôi uyên ương vô danh nơi thảo nguyên mênh mông, hoang vắng
Một ước mơ nhỏ nhoi như thế, thiết tưởng trời xanh chẳng nỡ chối từ…
Chàng là trang anh hùng hảo hán
Nàng nguyện bước theo con đường đó
Chàng là điểm tựa của nàng
Nhưng hận thù đã phá vỡ nó
Tại sao nàng không nói thật sự ?
Để ta huỷ diệt mối tình vừa chớm nở…
♣ Giới thiệu nhân vật:
♠ Shuichi Akai:
[You must be registered and logged in to see this link.]


Là một chàng thanh niên khoẻ mạnh, võ công cao cường. Chàng không rõ thân thế, có cha mẹ nuôi sống ở Giang Đông. Từ nhỏ được một thầy tu luyện ở chùa Tam Hạnh dạy cho võ công. Trong khoảng thời gian ngắn, chàng là chưởng môn nhân phái Nhạn Thiên. Sau này có nhiều biến cố, kết nghĩa với Shinichi Kudo và Hattori Heiji.
♠ Shinichi Kudo:
[You must be registered and logged in to see this link.]


Là một vương tử của nước Đại Hà vốn thư sinh, có tâm hồn trong sáng, nhân ái, trung thực. Tuy là con nhà võ nhưng lại không thích học võ, chỉ thích ngao du ngắm cảnh. Nhưng rồi lại có một việc xảy ra, chàng học được ba loại võ công. Trong đó có võ công đệ nhất thiên hạ bấy giờ, kết nghĩa với Akai, Hattori.
♠ Hattori Heiji:
[You must be registered and logged in to see this link.]


Vốn là một tiểu hoà thượng ở chùa Tam Hạnh vì tình cờ giải được một ván cờ “Huyền Kim” mà 25 năm chưa có ai giải được nên đã được Vô Tứ Liệu truyền hết nội công 60 năm trời của ông, làm đệ tử (dù bắt buộc). Ngoài ra còn học được nhiều võ công của Thiên Hương Lão Lão và Đường Lam Thu. Chàng là chưởng môn nhân phái Cửu Mộc, sau này hoàn tục và kết nghĩa với Shinichi, Akai.
♠ Hakuba Saguru:
[You must be registered and logged in to see this link.]


Dòng dõi Saguru đều có danh tiếng khắp thiên hạ. Là một chàng thanh niên vốn xuất thân từ nước Dạ Yến có ngoại hình anh tuấn, võ công cũng khá nhưng vì quá mơ mộng phú quý nên rất tàn ác, thủ đoạn. Cùng với tính cách tự cho mình là phi thường, ngang ngược, chàng đã chìm trong giấc mộng bá vương.
♠ Ran Mori:
[You must be registered and logged in to see this link.]


Là một cô gái xinh đẹp có gương mặt thanh thoát, đôi mắt trong suốt như dòng suối lạnh và đặc biệt là nụ cười như đoá hoa còn chớm nở. Nhà Mori có quan hệ thân thiết với Saguru.Tuy không biết võ công nhưng cô thuộc hết những kinh võ học trong thiên hạ. Ran thầm yêu Hakuba và thường đi chung với anh để giúp anh trong việc nhận ra đối phương dùng chiêu thức gì và nói cách phá giải.
♠ Akemi Miyano:
[You must be registered and logged in to see this link.]


Nàng là nữ hầu trong gia đình Saguru. Tuy vậy vẻ đẹp của nàng cũng rất thuần khiết. Có thể nói nàng không đẹp bằng Ran Mori nhưng tấm lòng của nàng thì vô cùng cao cả. Sau này phát hiện ra được thân phận nhưng cũng chính vì thế mà nàng phải đau khổ, lựa chọn một con đường khiến một người anh hùng cũng đau lòng.
♠ Shiho Miyano:
[You must be registered and logged in to see this link.]


Nàng là em của Akemi Miyano nhưng từ nhỏ đã thất lạc. Nàng được sư phụ phái Tinh Túc nuôi dưỡng. Ông vốn là người độc ác, xảo trá nên khiến cô cũng tàn ác, chuyên dùng loại độc dược hại người khác. Nhưng với bản chất hồn nhiên, bướng bỉnh cô đã được một người yêu quý, sẵn sàng hy sinh tất cả vì cô.
♠ Gin:
[You must be registered and logged in to see this link.]


Chàng có mối thù sâu đậm với Shuichi Akai do một số hiểu lầm giữa cha chàng và Akai. Tình cờ nhặt được quyển sách Diên Cảnh Kinh mà có võ công thâm hậu. Trong cuộc chiến dưới núi Tiên Ca gần chùa Tam Hạnh, Gin đã có dịp trả thù Akai.
♠ Cao Xuân Thuỵ :
[You must be registered and logged in to see this link.]


Một đồ đệ phản bội của phái Cửu Mộc. Hắn rất giỏi dùng độc dược, tàn ác nhưng cuối cùng đã bị chưởng môn nhân phái Cửu Mộc là Hattori Heiji trừng phạt thích đáng.
♠ Yusaku Kudo:
[You must be registered and logged in to see this link.]


Là hoàng đế nước Đại Hà, giỏi võ công nhất là Nhiên Dung Chiêu – một thứ võ lợi hại của nước Đại Hà.
♠ Manita Kudo:
[You must be registered and logged in to see this link.]


Là em của ông Yusaku Kudo. Tuy là anh em ruột nhưng ông hoàn toàn khác với người anh. Ông có rất nhiều vợ và con đến nỗi không nhận ra được đó chính là con mình. Võ công cũng khá, trấn giữ vùng Viên Khai Chung.
♦ Còn rất nhiều nhân vật nữa nhưng tới đâu mình sẽ giới thiệu tới đó. Bây giờ cùng nhau thưởng thức chương đầu tiên của fic nào.

Chương 1: Vùng Đất Trường Quang. Một Cuộc Du Ngoạn Bắt Đầu.
Nước Trường Quang – một lãnh thổ rộng lớn ở một vũ trụ khá xa Trái Đất được hình thành. Vùng đất này được chia làm nhiều nước nhỏ như:
+ Giang Đông: là khu vực lớn nhất ở Trường Quang. Nơi đây không có vua quan cai trị mà gồm các phái như phái Nhạn Thiên, phái Tam Hạnh, phái Tinh Túc, phái Cửu Mộc…Nơi đây là nơi sinh sống của nhiều dân cư.
+ Đại Hà: là nước nhỏ ở phía Nam, nơi đây thái bình, có vua là ông Yusaku Kudo.
+ Dạ Yến: từ lâu đã bị sát nhập vào Giang Đông nhưng vẫn còn một số quan lính cũ muốn khôi phục lại.
Ngoài ra còn có các nước như Bắc Thuỷ, Đại Môn, Hương Trúc…

Tiếng xe ngựa đang đi trên con đường ở núi Hạc Thiên Thanh ( Giang Đông ), tiếng hát trong trẻo của người phụ nữ trong xe ngựa, tay đang ôm một đứa bé. Phía trước là người đàn ông gương mặt vui vẻ đang cưỡi ngựa. Tiếng vó ngựa dồn dập trong chốc lát đã đuổi kịp chiếc xe nọ.
_ Các người là ai sao lại chặn đường ta ? – Người đàn ông cưỡi ngựa hỏi
_ Ngươi đừng nói nhiều… “ Xoẹt” đường kiếm chói sáng lao tới
Hai bên đã bắt đầu đánh nhau kịch liệt. Khoảng mười mấy người đánh một người đàn ông đó. Vài người tới giết mẹ con trong xe. Vừa bảo vệ mình vừa bảo vệ vợ, con, ông ra sức đánh. Thân thủ nhanh nhẹn, võ công lại cao cường nên ông đã giết gần hết bọn chúng. Vì quá đông nên trong một lúc vợ ông đã ngã xuống.
_ Không….g….g – tiếng la của ông vang dậy cả đất trời.
“ Phụt” máu trên người ông đổ xuống do bị một tên cầm kiếm đâm sau lưng.
_ Các người…tại sao…lại muốn giết ta và vợ con ta?
Một tên trong đồng bọn tới lục soát trong xe ngựa la lên:
_ Không có thứ chúng ta tìm
_ Cái gì? Sao kì vậy? – Tên thủ lĩnh nói
“ Xoẹt…xoẹt” những đường kiếm lại xuất hiện, cuộc đấu lại diễn ra. Ông đã đả thương được tên thủ lĩnh nhưng vì quá đau khổ khi nhìn thấy vợ, con chết ngay trước mặt nên ông đã ôm đứa bé và người vợ nhảy xuống vực thẳm tại núi Hạc Thiên Thanh. “ Oe…oe…oe” tiếng đứa bé khóc vang lên. Ông lập tức quăng đứa bé lên trên lại và chỉ mình ông và vợ rơi xuống. Tên thủ lĩnh nhảy ra ôm đứa bé vừa bị quăng lên và nói:
_ Chúng ta hãy đưa đứa bé này về cho gia đình nào đó nuôi dưỡng đi. Võ công của hắn quả nhiên rất cao và lợi hại.
_ Vâng thưa thủ lĩnh

_______ 30 năm sau ___________
Tại đất nước Đại Hà…
_ Công tử, công tử
_ Các người đi theo ta làm gì đây ? – Vừa nói anh vừa cầm cây quạt trắng gõ nhẹ vào tay. Bộ trang phục trên người anh cũng toàn màu trắng.
_ Công tử à, phụ vương của cậu không cho cậu đi một mình đâu. Ngài sợ cậu không an toàn đấy.
_ Ta đi ngao du sơn thuỷ chứ có đi đâu mà không an toàn - Shinichi Kudo nói với hai tên hầu cận.
_ Nhưng mà…
_ Bây giờ hai ngươi định làm trái lời ta có phải không ?
_ Không…không ạ…công…công tử đi đi ạ
_ Vậy thì tốt ! – Shinichi thầm cười trong bụng, mới có vậy mà đã nghe lời ta răm rắp.
_ Công tử đi rồi tụi mình về thôi – Một tên hầu cận nói
Shinichi Kudo đi tới một cái thác nước, nước chảy từ trên xuống, dòng nước trong veo, vài tia nắng chiếu xuống trong thật ấm áp. Dọc hai bên là những đoá hoa khoe sắc rực rỡ, vài đoá còn những giọt sương long lanh đọng lại.
[You must be registered and logged in to see this link.]


_ Quả là một nơi tuyệt đẹp ! – Kudo lên tiếng khen ngợi
Rảo bước chân đi ngắm cảnh, bỗng nhiên nghe tiếng nói chuyện khá lớn, Kudo tò mò lần theo con đường thì thấy một cô gái bị bắt giữa một đám người xung quanh.
_ Này, này các anh sao lại bắt một cô gái chứ ?
_ Ồ tên này đâu ra làm anh hùng cứu mỹ nhân vậy ?
_ Tôi…tôi không cần anh hùng gì hết…Tôi thấy mấy người đông như vậy mà đi ăn hiếp một cô nương yếu đuối như vậy sao?
_ Hahaha – tiếng cười của tất cả những người ấy vang lớn khắp nơi…Người đâu mau bắt hắn và cô ta lại nhốt cho ta.
_ Các người…thả ta ra...- Shinichi chống cự các tên lính
_ Mau vào đi, ai kêu thích cứu người khác làm chi – Tên lính vừa nói vừa khoá xích lại.

_ Huynh…huynh tên gì ? – Cô gái thỏ thẻ hỏi
_ Tôi tên Shinichi Kudo, còn cô?
_ Tôi tên Hoả Linh
[You must be registered and logged in to see this link.]


Hoả Linh là muội muội của Shinichi Kudo hiện giờ vẫn chưa nhiều người biết, về sau chúng ta sẽ rõ thân phận của nhân vật này. Cô là một cô gái tốt bụng, ngây thơ.
_ Vậy tôi sẽ gọi cô là Hoả Linh cô nương nhé
_ Tuỳ huynh thôi – Cô cười nhẹ
_ Sao Hoả Linh cô nương bị bọn chúng bắt vậy?
_ Tôi có một con thỏ. Nó chạy vào đây, tôi chạy theo bắt nó và bị bắt. Anh tự nhiên cứu tôi làm gì đã không có võ công mà lại…
_ Sao cô biết tôi không có võ công?
_ Thấy cái dáng thư sinh của anh thì võ công gì
_ Tại tôi không thích học võ.
“ Xẹt” cánh cửa nhốt hai người mở ra.
_ Cha – Hoả Linh mừng rỡ
_ Con gái của ta, ngươi hay nhỉ dám nhốt con ta với thằng tiểu tử nào đây?
_ Tôi xin lỗi, mời tiểu thư – Tên cầm đầu hồi nãy nói với giọng điệu vô cùng lịch sự
_ Về thôi con gái. Ngươi mà dám nhốt con của Hải Bạch Quy có tiếng ở vùng Viên Khai Chung này thì không yên nhé.
_ Cha, hãy cứu huynh ấy nữa đi. Anh ta có lòng tốt giúp con
_ Về nhanh, giúp vào đây chứ làm gì – Vừa nói ông kéo Hoả Linh đi
_ Nhưng…
Rồi cánh cửa cũng đóng lại. Khổ thân anh chàng Shinichi Kudo, bỗng nhiên anh chợt nhận ra tại sao lại không để ý đến căn phòng từ nãy giờ. Bây giờ nhìn lại quả rộng lớn. Tò mò anh đi vào trong thì thấy một bức tượng thạch của một vị thần tiên tuyệt đẹp. Anh chợt nhận ra thấy bức tượng quả đẹp và lạy bức tượng đó tới 50 lần. Kì lạ thay, dưới chân bức tượng ấy xuất hiện những tờ giấy.
_ Hử…gì đây? Đi vào trong nữa nhìn lên bức tường…Lần lần theo con đường Kudo vào sâu hơn nữa và nhìn thấy…ồ mình thử xem
Shinichi Kudo ngồi từ ngày này sang ngày khác để luyện tập. Thứ đó chính là võ công – điều chàng ghét nhất nhưng bây giờ đành học để thoát khỏi nơi đây mặc dù chính chàng tự đâm đầu vào. Chàng đang luyện chạy, lượn, bay, né, tránh,…đều rất thuần thục và nhanh nhẩu. Võ công ấy gọi là Nhật Hồi Bộ. Tiếp theo tờ giấy là võ công dùng để hút những sinh khí trong cơ thể người khác làm họ không thể chống cự và tránh độc dược. Cuối cùng của tờ giấy là Lục Bích Ngọc Kiếm – một trong những võ công đệ nhất thiên hạ bấy giờ mặc dù chàng không hề biết. Vì không luyện kĩ nên có lúc chàng dùng được, lúc không dùng được. Ánh sáng từ đâu bỗng chiếu vào làm chàng khá chói mắt, mở mắt ra thì ra là những tên lính hồi nãy. Chàng bước ra hỏi:
_ Có chuyện gì không?
_ Đây là bữa cơm trưa của người mau…
Tên lính chưa nói hết lời thì Shinichi nhanh chóng chạy ra để thoát. Hắn liền kéo tay Shinichi lại và hô lớn lên:
_ Hắn trốn thoát người đâu ?
Bỗng dưng hắn cảm giác không còn một sinh lực hay sinh khí nào nữa trong người rồi một loạt người chạy tới nhưng cũng đều bị Shinichi Kudo hút hết sinh khí. Nhanh chóng chàng dùng Nhật Hồi Bộ để thoát khỏi nơi ấy. Chàng chạy thật nhanh ra khỏi nơi ấy…
Shinichi Kudo đi tới một khoảng đường nữa thì gặp một cô nương có khăn trùm kín mặt màu đen cưỡi một con ngựa trông khá vội vả. Đám người đằng sau rượt theo nhanh chóng. “Phụt…Hự…Xoẹt” tiếng kiếm vang lên từ phía sau lưng cô nương ấy. Bốn cô nương vây đánh khá đông, cô nương bịt mặt lại bị thương nên khó lòng tránh khỏi những đường kiếm ấy mặc cho cô liên tiếp quăng ra những phi tiêu lợi hại. Lại một đường kiếm nguy hiểm lao đến. Vốn có tấm lòng nhân ái, thương người, Shinichi không màng nguy hiểm liền lao ra chặn cho cô nương bịt mặt ấy. Mũi kiếm đâm trúng chân Shinichi một tí vội được rút lại.
_ Ngươi là ai ? – tiếng nói trầm của một cô nương trong bốn người vang lên.
_ Tôi thấy…thấy bất bình thì ra tay cứu giúp
_ Hả ? Thật buồn cười ngươi có thể giúp ả ta cái gì chứ ?
“ Phù” một làn khói hiện ra làm 4 cô nương kia bất ngờ. Cô nương bịt mặt nhanh chóng phi ngựa và không quên kéo theo tên Shinichi Kudo theo. Đi được một khoảng cô dừng lại, xuống ngựa để băng bó vết thương. Shinichi Kudo thấy thế liền xuống ngựa để băng bó cho cô. “Bốp” một cái tát tai của cô nương ấy vào mặt Shinichi.
_ Ây da sao cô tát tôi ?
_ Hừm…ngươi không biết võ tại sao lại ra cứu ta ?
_ Nam tử hán đại trượng phu thấy bất bình thì cứu thôi.
_ Tài cán cỡ như ngươi mà cũng dám xưng là đại trượng phu à?
_ Anh hùng hảo hán không phải ở chỗ võ công cao hay thấp. Những kẻ võ nghệ tuyệt luân mà hành vi bỉ ổi, đốn mạt, đâu có xứng đáng là đại trượng phu. Chính vì thấy võ công chỉ gây giết người, tàn sát lẫn nhau nên tôi mới không học võ thôi.
_ Haha ngươi chỉ muốn làm đại trượng phu thôi. Đến lúc đại trượng phu bị chặt thành 15, 16 mảnh thì nát bét đại trượng phu.
_ Hừm – Shinichi có vẻ bực dọc…À mà cô nương tên gì ?
_ Ngươi không cần biết đâu – Cô nương ấy lạnh lùng trả lời
_ Vậy tôi gọi cô là…là cô nương…
“ Bốp” một cái tát tai nữa lại vào mặt Shinichi Kudo
_ Ngươi thật là thích nói này nói nọ đấy. Không vì ngươi cứu ta thì ta cho ngươi vài cái tát nữa rồi. Ta tên Sonoko còn ngươi ?
[You must be registered and logged in to see this link.]


Sonoko là một cô nương có vẻ đẹp sắc sảo, tính tình ngang bướng nhưng chung tình, sư phụ cô – vốn là mẹ ruột của cô đã nếm trải mối tình phụ bạc của ông Manita Kudo nên luôn dạy cô những định kiến cực đoan về người đàn ông. Sư phụ cô bắt cô phải che khuôn mặt đẹp như hoa của mình. Nếu như cô cho người đàn ông nào thấy khuôn mặt ấy mà không giết đi thì sẽ là chồng cô.
_ Tôi tên Shinichi Kudo – Kudo bực tức trả lời vì đã bị ăn khá nhiều cái tát.
…Hai người lại tiếp tục đi mặc chưa biết mục đích làm gì. Nhưng nhóm bốn cô nương hồi nãy đã đuổi theo kịp…
Buổi trưa đã dần tan biến để buổi chiều len lỏi vào
Ánh nắng ngày càng dịu dần đi
Một chàng vương tử thích chu du khắp nơi
Đang bắt đầu trải qua mọi thứ mới lạ
Khó khăn, sóng gió, bão táp, phong ba đều dồn dập
Nhưng chàng cùng huynh đệ đều vượt qua
Vì họ đều có một tấm lòng nhân ái, mong muốn an lạc
Để cuộc sống này mãi mãi một màu xanh
Hoà bình và hạnh phúc nhằm đẩy lùi thù hận, cái ác luôn tồn tại.

♥ HẾT CHƯƠNG 1 ♥

bachtuyet1409 2 { Long Fic } Đôi Uyên Ương Mãi Rời Xa Nhau Empty Re: { Long Fic } Đôi Uyên Ương Mãi Rời Xa Nhau Sun Jun 03, 2012 7:01 pm


bachtuyet1409




Tổng Quản
Huy hiệu
Chương 2: Nhận Ra Muội Muội. Phiêu Lưu Ở Giang Đông.
Những đường kiếm liên tiếp bay tới, đáp trả lại là những phi tiêu bay vun vút. Bốn cô nương kia không chỉ tấn công Sonoko mà còn tấn công cả Shinichi. Chàng liền dùng Nhật Hồi Bộ nhanh chóng né tránh, riêng Sonoko cô nương đang có vẻ không ổn. Nàng đã bị thương sẵn bây giờ lại còn phải tiếp tục đánh nhau. Một mũi kiếm sắp đâm trúng lưng của Sonoko, Shinichi hoảng hốt nhưng từ trên một cây kiếm sắc bén chặn lại và nhanh chóng đã tiêu diệt được bốn cô nương kia.
_ Sư…sư phụ

[You must be registered and logged in to see this link.]


_ Hả ? – Shinichi ngơ ngác
_ Sonoko đây là ai đây ? – Vừa nói bà ấy vừa cầm cây kiếm hướng về Kudo
_ Dạ đây là một tên tiểu tử tình cờ con đang đi trên đường gặp những người này bao vây thì hắn nhảy ra cứu mặc dù không biết võ công
_ Hừm…ta nói con đừng bao giờ tin lời đàn ông mà…Còn tên kia ngươi muốn gì?
_ Ơ…t…tôi…thì tôi thấy nguy cứu giúp thôi
_ Mạng ngươi còn lo chưa xong…Mà ngươi tên gì?
_ Ta tên Shinichi Kudo
_ Hả ?Ngươi…ngươi nói lại xem
_ Shinichi Kudo
_ Chẳng phải ngươi là vương tử nước Đại Hà, con của Yusaku Kudo, cháu của Manita Kudo đúng không?
_ Phải, sao bà biết ?
_ Hahaha…hay…hay lắm – Bà liền điểm huyệt Shinichi.
_ Sao bà lại điểm huyệt ta ?
_ Hừm còn nói à – Bà ta liền dán miệng Kudo lại, trói anh chàng vào một sợi dây thừng. Sau đó nhờ Sonoko tới Viên Khai Chung nhắn Manita tới bảo rằng ta đang bắt giữ vương tử nước Đại Hà, đồng thời nhắn Phong San luôn.


[You must be registered and logged in to see this link.]


Một lát sau, ông Manita Kudo cùng các vệ binh đi tới. Bất chợt thấy Suzuki Tomoko và Phong San, ông rất ngạc nhiên và lên tiếng:
_ Hai nàng…tại sao lại bắt Shinichi ?
_ Hừm ông còn ở đó giọng bất ngờ à – Suzuki Tomoko nói
_ Nhưng nó có liên quan gì đến hai nàng ?
_ Chúng tôi muốn giết nó để trả thù những gì mà ông đã gây ra cho chúng tôi
_ Ta chịu hai nàng, hai nàng muốn làm gì ta thì làm chứ đừng giết nó
Không nói nhiều, một đường kiếm, những phi tiêu bay tới ngay mặt ông Manita. Nhanh chóng ông né tránh và tung ra những đòn đánh đánh nhưng không hiểm hóc. Ngược lại hai người kia luôn đánh vào những điểm yếu của đối phương. Nếu nhìn kĩ có lẽ hai người kia không phải là đối thủ của ông Manita. Sau một hồi né tránh những đường kiếm và phi tiêu, ông chạy tới tháo dây trói cho Shinchi nhưng bất ngờ bị Phong San tới điểm huyệt.
_ Thúc thúc
_ Cởi trói nhanh vậy à….Hự - Suzuki Tomoko nắm lấy cánh tay của Shinichi Kudo. Bất ngờ sinh lực trong người Tomoko dần mất đi vì Shinchi đang hút dần.
_ Tỉ tỉ sao vậy ? –Phong San chạy tới và cũng bị Shinichi hút sinh lực luôn
Sonoko hốt hoảng khi thấy sư phụ mình bị vậy liền bảo:
_ Tên kia ngươi mau bỏ ra không ta giết thúc thúc ngươi
Shinichi Kudo liền nhanh chóng buông ra. Vừa buông ra thì hai người liền bay tới và đưa mũi kiếm ra trước mặt Shinichi. Lập tức chàng dùng Nhật Hồi Bộ tránh và bỗng nhiên những ngón tay của chàng phát huy được Lục Bích Ngọc Kiếm. Chàng cũng không thể ngờ nó có hiệu lực đến như vậy. Hai người kia ngã nhào xuống đất
_ Ngươi…ngươi…sử…sử dụng được Lục Bích Ngọc Kiếm sao ? – Suzuki Tomoko nói
_ Tôi…tôi không biết – Shinichi còn chưa khỏi bàng hoàng về chiêu vừa rồi.
_ Shinichi huynh sao huynh lại đánh mẹ muội ? – Hoả Linh từ trong chỗ nấp bước ra.
_ Ơ…Hoả Linh muội muội
_ Ngươi hay lắm – Sonoko bảo và không ngần ngại phóng phi tiêu ra
_ Sonoko không được, hắn ta là sư huynh của con đấy – Suzuki Tomoko nhanh chóng nói
_ Hơ… - Cả Kudo lẫn Sonoko không khỏi ngạc nhiên.
_ Vậy là sao sư phụ ?
_ Tomoko nàng không nói cho nó biết à
_ Hừm…cũng tại ông không đó, ông đi đi – Phong San tức giận
_ Thôi nàng không nói để ta nói. Suzuki Sonoko là muội muội của Shinichi Kudo, nghĩa là Sonoko…là con của ta. Tomoko là mẹ con đấy Sonoko.
_ Người…- Sonoko sững sờ
_ Không những thế, Hoả Linh cũng là muội muội của Kudo. Con là con của ta
_ Tên kia ngươi dám…- Hải Bạch Quy từ xa phi thân tới
_ Ngươi không phải là phụ thân của Hoả Linh đâu
_ Cái gì chứ ?...Phong San thế là sao ? – Hải Bạch Quy tức giận
_...
_ Sao nàng không trả lời ?...Ta hiểu rồi…Phụt – Một con dao găm đâm vào bụng, máu của ông ta trào ra.
_ Huynh…Hải Bạch Quy huynh tỉnh dậy đi, huynh không thể chết…- Phong San hét lên…Tại sao huynh lại tự đâm mình chứ ?
_...
_ Phụ thân – Hoả Linh la lên và chạy tới
Tiếng im lặng bao trùm không gian lúc bấy giờ. Những âm thanh từ thanh kiếm lắng xuống để nỗi buồn xen vào. Bây giờ không ai còn muốn nhấc cây kiếm lên để trả thù nữa. Những chiếc lá xanh rơi xuống, gió thổi nhẹ nhưng rắc thêm vào khung cảnh buồn đó niềm hiu quạnh. Nhưng không lâu, một bóng áo đen từ xa bay tới bắt Shinichi đi.
_ Á…thả tôi ra – Shinichi vùng vẫy khi cái bóng áo đen đó đang nắm đi
_Thả Kudo xuống…nhanh lên – Manita hét lớn
Mặc cho tiếng hét, cái bóng áo đen ấy vậy đi mất khuất. Sau khi thấy có vẻ an toàn, cái bóng áo đen dừng lại và đi tới con ngựa nói:
_ Ngươi mau lên – Giọng nói một nương nương vang lên
_ Nương nương, sao lại bắt tôi?
_ Mau lên ngựa, đừng hỏi nữa
Shinichi thấy bà ta có vẻ giận dữ nên đành lên ngựa. Vửa lên chàng hỏi:
_ Chúng ta đi đâu ?
_ Giang Đông
_ Làm gì ?
_ Ngươi học được Lục Bích Ngọc Kiếm đúng không ?
_ Phải, có lúc dùng được lúc không
_ Vậy là được rồi
_ Hử…sao được ?
_ Mệt ngươi quá

Tại Giang Đông lúc bấy giờ…ở phái Nhạn Thiên
Kim Hồng Tân – nguyên chưởng môn nhân phái Nhạn Thiên đang truyền võ công Long Nhị Thập cho Shuichi Akai. Võ công này chỉ được lưu truyền cho những ai là chưởng môn nhân phái Nhạn Thiên. Một luồng khí trắng dài được Akai vận dụng công lực đẩy ra thổi bay mọi thứ xung quanh.
_ Khá lắm – Tiếng vỗ tay của Kim Hồng Tân dành cho Akai
_ Đa tạ chưởng môn nhân
_ Thế là hôm nay ta dạy ngươi hết Long Nhị Thập rồi đó. Đây là chưởng cuối cùng trong Long Nhị Thập. Ngươi luyện khá lắm, ngươi chỉ cần bổ sung Long Nhị Thập này với những võ mà ngươi đã luyện từ trước, chắc chắn ngươi sẽ giỏi
_ Vâng ạ
_ Ừm bây giờ ngươi đi được rồi
_ Vâng, chưởng môn nhân

Suốt mấy ngày liền cưỡi ngựa, cuối cùng nương nương áo đen và Shinichi Kudo cũng tới Giang Đông. Vẻ mệt mỏi đượct hể hiện rõ trên gương mặt Kudo. Vừa tới nơi, anh chàng liền bảo :
_ Mệt quá nương nương ơi, hãy dừng lại một chút nghỉ ngơi và ăn uống đi
_ Thật là…ta bắt ngươi còn khổ cho ta hơn…Mau vào quán này đi ngươi vào ngồi yên đấy
_ Được – Shinichi bước chân vào quán chọn cái bàn gần chủ quán đang ngồi…Tiểu nhị, cho ta một bình rượu
_ Vâng ạ
Lát sau một bình rượu được mang tới. Anh rót ra chén và từ từ uống. Bỗng nhiên anh quan sát thấy một thanh niên cầm cả một bình rượu uống. Chắc hẳn là tửu lượng tốt lắm đấy. Shinichi nhìn ra ngoài thấy nương nương kia nhìn đi chỗ khác liền chạy sang làm quen :
_ Chào vị sư huynh
_ Ơ…vị anh hùng đây là ?
_ Tại hạ không phải anh hùng chỉ tình cờ ngang qua đây thấy vị huynh đây uống hai, ba bình rượu rồi chắc hẳn tửu lượng cao lắm
_ Không dám, không dám. Tôn tính của vị sư đệ là gì ?
_ Tại hạ là Shinichi Kudo, còn vị sư huynh là…?
_ Tại hạ là Shuichi Akai
_ Ồ có nghe danh anh hùng hiệp nghĩa bấy lâu nay
_ Shinichi Kudo…hình như là vương tử nước Đại Hà phải không ?
_ Phải
_ Thật vinh hạnh cho tại hạ
_ Tên kia ngươi dám rời chỗ à – Cây kiếm đưa ra trước mặt Shinichi

♥ HẾT CHƯƠNG 2 ♥

bachtuyet1409 3 { Long Fic } Đôi Uyên Ương Mãi Rời Xa Nhau Empty Re: { Long Fic } Đôi Uyên Ương Mãi Rời Xa Nhau Sun Jun 03, 2012 7:01 pm


bachtuyet1409




Tổng Quản
Huy hiệu
Chương 3: Kết Nghĩa Huynh Đệ. Vườn Vân Phong Trang.
_ Sư đệ đây là ai ?
_ Ơ…bà ta bắt đệ để đòi học Lục Bích Ngọc Kiếm gì đó
“ Xoẹt…Hự” ánh sáng kiếm chiếu tới chỗ của Shinichi được Akai cứu giúp. Akai xoay bàn tay nhẹ, một vòng tròn trắng xuất hiện, chàng lập tức đẩy ra. Luồng khói làm bay cây kiếm trên tay của bà ấy. Bà ta thấy nội công thâm hậu liền nhanh chóng bay đi.
_ Huynh quả lợi hại, cảm ơn huynh nhiều – Shinichi ngưỡng mộ
_ À không có gì mà đệ biết sử dụng Lục Bích Ngọc Kiếm à?
_ Tạm à huynh
_ Ta nghe nói Lục Bích Ngọc Kiếm là môn võ lợi hại lắm đấy
_ Đệ thấy cũng bình thường à
Bình thường ư ? Chẳng qua chàng không biết nó lợi hại đến cỡ nào thôi
_ Đệ nghĩ để cảm ơn công huynh cứu mạng vừa rồi, đệ muốn chúng ta kết nghĩa huynh đệ được không ?
_ Được chứ
_ Vậy chứ chúng ta đi ra nơi kia nhé

[You must be registered and logged in to see this link.]


_ Ừm
Hai người quỳ xuống và Akai hô lớn:
_ Ta tên Shuichi Akai hôm nay kết nghĩa với Shinichi Kudo
_ Ta tên Shinichi Kudo hôm nay kết nghĩa với Shuichi Akai
Và cùng hô to: “ Chúng tôi không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm nhưng nguyện cùng chết cùng ngày cùng tháng cùng năm”
_ Đại ca
_ Đệ đệ
_ Akai huynh, ở pháo Nhạn Thiên có chuyện. Huynh mau tới đi – Một tên lính trong phái Nhạn Thiên chạy tới
_ Hả ? Được rồi ta về liền…Chào đệ nha ta phải về
_ Đại ca cứ đi đi – Shinichi vui vẻ
_ Ừm
Akai vội vã ra đi, Shinichi nhìn Akai đến lúc bóng anh đi khuất. “ Xoạch” tiếng một tà áo vang lên. Shinichi hốt hoảng nhìn lên:
_ Ơ…
_ Ngươi tưởng thoát được ta à. Hừm nghĩ rằng ngươi biết võ ta niệm tình cho cây kiếm bị Akai làm bay đi…Bây giờ đi theo ta nào – Vừa nói bà kéo Shinichi lên ngựa cưỡi đi
_ Thả tôi…tôi ra
“Hự…hự” hai tiếng điểm huyệt lại vang lên.
_ Ngươi ngồi yên cho ta đi…Tiếng ngựa vẫn hí xa trên con đường dài mà hiu quạnh ấy.

Ở phái Nhạn Thiên lúc bấy giờ, chưởng môn nhân Kim Hồng Tân trịnh trọng thông báo với mọi người:
_ Bắt đầu từ ngày hôm nay, ta chính thức trao chức chưởng môn nhân cho Shuichi Akai. Mọi người có ý kiến gì không ?
Tiếng xì xào, bàn tán bắt đầu vang lên rõ rệt. Đa số các trưởng lão và nhiều người đồng tình. Shuichi
Akai lên tiếng:
_ Thưa chưởng môn, tại hạ thấy mình tài sức không nhiều để chưởng môn phải giao cho chức vị này.
_ Haha…ngươi đã có bao nhiêu công trạng mà thiên hạ này biết. Võ công cái thế, tính khí hùng hồn, nghĩa hiệp phải không các vị ?
_ Đúng – tiếng hô to vang lên
_ Tại hạ đa tạ chưởng môn và các vị rất nhiều. Akai xin hứa sẽ làm tốt nhiệm vụ. – Chàng nói và mang chiếc nhẫn chưởng môn vào tay…Mọi người vỗ tay ủng hộ.
_ Bây giờ nhân dịp Akai được làm tân chưởng môn phái Nhạn Thiên được lên chúng ta hãy tổ chức uống rượu nào – Một vị trưởng lão nói
_ Phải…phải…Những bình rượu liên tiếp được đưa ra, người chúc mừng vây quanh Akai. Tiếng cười sảng khoái, tiếng rượu được rót ra từ bình nghe rõ…khi ấy một ánh mắt ghen tị pha lẫn thù hận nhìn chằm chằm vào Akai…

Trở lại với đoạn đường mà Shinichi và nương nương áo đen kia đi đã tới một căn nhà gỗ khá to và có một khu vườn. Nương nương ấy bước xuống ngựa và bảo:
_ Tiểu tử xuống ngựa đi…Shinichi từ từ đi xuống ngựa và nhìn quang cảnh xung quanh
[You must be registered and logged in to see this link.]


_ Nương nương…
_ Ta tên Shizuka , đây là khuôn mặt ta – Shizuka lột bỏ tấm khăn đen
[You must be registered and logged in to see this link.]




_ Ngươi ở đây đi…hừm…mà cũng không sao ngươi không thể thoát khỏi khu vườn Vân Phong Trang này được đâu. Nó được xây dựng khá khó khăn…thôi ta vào trong đây.
Lúc này là mùa xuân, cây đâm chồi nảy lộc làm cho khu vườn càng thơ mộng hơn. Những đoá hoa rực rỡ trong những chiếc chậu xinh xắn nở thành từng khóm, thảm cây là trong vườn được tô điểm bằng màu xanh – màu của thiên nhiên sống động. Shinichi ngó xung quanh nhác thấy bóng bốn người từ phía xa ở khu vườn. Vốn tính tò mò, anh chạy tới bỗng nghe tiếng nói của một tên cận thần nói. Anh nép dưới gốc cây cổ thụ lớn và nghe rằng:
_ Công tử, bây giờ ở trung nguyên có một tên rất nổi danh
_ Hắn tên gì ? – Tên công tử tay cầm quạt hỏi
_ Shuichi Akai. Bây giờ hắn là tân chưởng môn phái Nhạn Thiên
_ Phái Nhạn Thiên à ?...Võ công ra sao ?
_ Hắn được nhiều người kính trọng, khâm phục vì làm được nhiều công trạng và nổi tiếng với chiêu Long Nhị Thập – môn võ tuyệt đỉnh của phái Nhạn Thiên.
“ Chẳng phải Akai là đại ca kết nghĩa với mình sao ? Tên này lại nói với vẻ chẳng coi trọng tí nào. Hừm…để nghe xem sao” – Shinichi thầm nghĩ trong bụng.
_ Hakuba huynh – tiếng nói nhỏ nhẹ, thánh thót như tiếng chim hoạ mi vào buổi sáng được cất lên
[You must be registered and logged in to see this link.]


Bấy giờ, Shinichi mới thấy một vị cô nương xinh đẹp, gương mặt trái xoan trắng hồng, đôi mắt long lanh và càng nổi bật bởi đôi môi như cánh hoa hồng trong gió.
_ Có chuyện gì vậy Ran ?
_ Huynh không cần bận tâm đến Akai đâu. Muội nghe lời đồn đại nào cũng nói rằng Akai hành hiệp trượng nghĩa, là một vị anh hùng hiếm thấy.
_ Muội đừng tin vào những lời đồn đại ấy. Giang hồ hiểm ác lắm muội à, không phải ai cũng tốt đâu. Nói thì vậy chứ không phải vậy – Hakuba giải thích cho Ran
_ Ừm – Ran tươi cười
_ Thôi bây giờ chúng ta mau rời khỏi đây để đến Xuân Nghi Lâm cho kịp.
_ Vâng công tử
Bọn họ nhanh chóng lên ngựa và đi về hướng phía Tây. Từ xa một tiếng nói vang lên:
_ Ngươi là Shinichi Kudo đúng không ? – Một vị lão lớn tuổi hỏi
_ Ơ….Shinichi ngạc nhiên nhưng nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh…Vâng tại hạ là Shinichi đến từ nước Đại Hà
_ Haha…hãy đỡ nhát kiếm này của – Nhanh như gió ông ta lao tới cùng với thanh gươm bén và bóng loáng. Shinichi hốt hoảng chạy và hô:
_ Không đừng đánh nhau…Sao ông lại muốn giết tôi ? – Vừa nói anh vừa dùng Nhật Hồi Bộ né tránh. Anh tức mình vì bây giờ không phát huy được Lục Bích Ngọc Kiếm. “ Xoẹt” một đường kiếm của ông ta đâm vào vai của Shinchi.
_ A – một vết máu chảy dài từ vai của Shinichi…Hự…Những ngón tay của Shinichi bắt đầu phát huy được tác dụng.
_ Hơ…Lục Bích Ngọc Kiếm à…Shizuka đi thôi…Hẹn gặp ngươi sau…Hai người họ nhanh chóng bay đi, Shinichi liền thu tay lại. Chàng nhanh chóng thoát khỏi căn phòng ấy…

Nhóm bốn người Hakuba đến một quán trọ. Hakuba dặn dò hai tên hầu cận phải bảo vệ Ran cho tốt. Chàng có việc cần đi ra ngoài. Đi một đoạn đường, chàng gặp phái Tinh Túc đang ca tụng chưởng môn nhân là lão Cao Xuân Thuỵ. Vốn không ưa nhau, lão ta thấy Hakuba đi tới liền nói:
_ Hôm nay Hakuba công tử đi đâu mà vào Xuân Nghi Lâm này vậy ?
_ Tại hạ chào Xuân Thuỵ lão, hôm nay tại hạ đến đây để chuẩn bị vài tháng nữa đến núi Tiên Ca.
_ Haha…ta nghĩ Hakuba công tử đây còn có việc khác chứ không hẳn để đến núi Tiên Ca đâu
_ Xuân Thuỵ lão quả tinh tường. Tại hạ còn muốn tới nhiều nơi để được thỉnh giáo võ công nữa.
_ Vậy sao ? Ta nghe rằng dòng Saguru võ công lẫy lừng. Ta có thể thỉnh giáo được không ?
_ Xin mời Xuân Thuỵ lão – Hakuba cung kính để tay lên
_ Hự…xuất chiêu đi – Xuân Thuỵ lão nói to
_ Ki…a
Hakuba lao tới cùng với cây quạt trên tay. Một luồng khí độc được lão Cao Xuân Thuỵ đẩy vào người Hakuba.
_ Hakuba huynh cẩn thận – Tiếng nói từ xa vọng tới

♥ HẾT CHƯƠNG 3 ♥

bachtuyet1409 4 { Long Fic } Đôi Uyên Ương Mãi Rời Xa Nhau Empty Re: { Long Fic } Đôi Uyên Ương Mãi Rời Xa Nhau Tue Jun 05, 2012 8:21 pm


bachtuyet1409




Tổng Quản
Huy hiệu
Chương 4: Bên Bờ Suối Akemi Gặp Nạn. Hỗn Loạn Ở Phái Nhạn Thiên.
_ Ran muội nguy hiểm đấy, chúng ta về thôi – Tên hầu cận bảo
_ Không, ta phải xem Hakuba huynh đánh
Hai bên đều có vẻ ngang sức nhau nên trận chiến diễn ra khá lâu. Cánh quạt trên tay Hakuba đang được xoay chuyển để tránh những luồng độc của Xuân Thuỵ lão. Các đồ đệ của lão hô lớn:
_ Xuân Thuỵ lão võ công cái thế…Xuân Thuỵ lão võ công cái thế…
Hakuba giơ cây quạt của mình lên, một làn khói lan toả ra. Lão Xuân Thuỵ phi thân lên trên, đạp một cái bàn sang. Hakuba liền nhảy lên, quơ cây quạt về phía lão Xuân Thuỵ. Lão ta ngửa người ra tránh cây quạt và liên tục bàn chân của lão và Hakuba đá vào nhau. Lão ta nói:
_ Hakuba hôm nay ta được thỉnh giáo quả vinh hạnh. Võ công ngươi khá lắm
_ Quá khen, quá khen
_ Hôm nay ta thỉnh giáo tới đây thôi, ta có việc rồi. Chào ngươi, hẹn gặp lại tại núi Tiên Ca…Phái Tinh Túc của lão liền rời khỏi quán ăn đấy, Hakuba xoè quạt ra nói:
_ Ta bảo các ngươi không cho Ran muội tới mà
_ Nhưng muội ấy vẫn…
_ Huynh đừng trách các vị ấy là muội quyết đòi đi. Tại sao huynh tới đây gặp Xuân Thuỵ lão và còn giao chiến với nhau nữa?
_ Lão ta không đơn giản đâu…thôi ở đây không tốt về quán trọ cũ đi – Hakuba cùng nhóm người ấy cũng rời khỏi quán…

Shuichi Akai rảo bước vào một khu rừng theo như một lời mời trong thư. Gió thổi nhẹ, lá rơi xào xạc, Akai nhìn lên và cười:
_ Mau ra đi
“ Huỵch” tiếng người đáp xuống đất. Một chàng thanh niên trẻ tuổi, gương mặt khôi ngô, đôi mắt sáng lên nói:
_ Akai, hôm nay chúng ta phải giải quyết tại đây – Người thanh niên chỉ tay về phía Akai
_ Gin, ta đã nói rồi. Cha của ngươi cùng với nhiều ngươi khác năm xưa đã đi đánh phái Nhạn Thiên của chúng tôi để giành được Long Nhị Thập chưởng. Đúng là cha của ngươi do chính tay ta giết chết nhưng vì hắn đã đánh chết Lâm Nhạc Phụng chưởng môn nhân phái Nhạn Thiên lúc ấy.
_ Không cần nói nhiều nữa, ra tay đi…Cây kiếm trong tay Gin loé sáng hiện ra. Đường kiếm vun vút bay tới, Gin liên tiếp tấn công, Akai thì né tránh. Akai ra chưởng, Gin liền lùi về phía sau nhưng tức khắc lại bay tới và xoay kiếm liên mien. Long Nhị Thập bắt đầu được Akai vận dụng. Akai bay lên phía xa và quay lại tung chưởng. Một luồng khí lớn nổ ra, Gin đã tuột cây kiếm và ngã xuống.
_ A – tiếng đau của Gin vang lên rõ
_ Hừm… - Akai bỏ đi vào sâu hơn trong khu rừng, Gin nhìn bằng ánh mắt căm hận và quyết tâm sẽ giết chết được Akai.
Cánh rừng khá rậm rạp, hai bên là những hàng cây cổ thụ to lớn. Thảm cỏ xanh rờn đi dưới chân trông thật êm. Từ xa bỗng có một tiếng kêu cứu thất thanh:
_ Có ai không, cứu tôi với….Cứu tôi với…Có ai không ?
Shuichi Akai đi vào càng sâu càng nghe rõ tiếng kêu ấy. Nhìn quanh quẩn bỗng thấy một ngọn núi chàng liền chạy tới. Chàng nhìn xuống thấy một cô nương đang bám vào một rễ cây, sắp rơi xuống. Bên phía dưới là một con suối chảy róc rách. Nhác thấy bóng người, cô nương đó liền nói:

[You must be registered and logged in to see this link.]


_ Vị huynh kia ơi, huynh có thể giúp tôi lên được chứ ? – Tiếng nói dịu dàng vang lên
_ Cô nương chờ tôi chút, sợi dây này đang có thể đứt. Tôi sẽ dùng công lực đẩy lên…Hự - Bàn tay của Akai đang vận dụng công lực để sợi dây từ từ được kéo lên. Gần tới nơi, Akai đỡ cô nương ấy leo lên trên.
_ Cảm ơn huynh nhiều.
_ Cô nương đi đâu mà bị rơi xuống đó vậy ?
_ À…tôi…tôi là một người hầu của gia đình Saguru, huynh ấy nhờ tôi kiếm một quyển binh pháp đưa cho huynh ấy. Trên đường đi vô ý tôi bị trượt chân.
_ Ra vậy. Tôi cũng đang muốn gặp Hakuba Saguru vì nghe danh tiếng khá lẫy lừng.
“ Á” một cú chưởng mạnh đằng sau lưng khiến cô nương ấy ngã xuống. Quyển binh pháp trên tay cũng biến mất.
_ Gin – Akai la lớn…Nhưng nhanh chóng Gin đã tung khói và biến mất. Shuichi Akai quay lại và khẽ kêu:
_ Cô nương, cô nương…cô nương tỉnh dậy đi…Akai liền truyền nội lực cho cô nương ấy. Một lát sau cô nương ấy gần tỉnh lại và hỏi:
_ Huynh…quyển binh pháp ấy đâu rồi ?
_ Tên Gin ấy đã lấy đi rồi
_ Hả ? Vậy làm…làm sao có thể đưa cho cậu chủ ?
_ Tôi sẽ giúp cô nương tìm mà. À cô nương tên gì ?
_ Akemi Miyano. Huynh gọi là Akemi được rồi, từ nay muội sẽ gọi huynh là đại ca nhé. Mà đại ca tên gì vậy ? – Akemi tươi cười hỏi
_ Shuichi Akai. Bây giờ chúng ta ra khỏi khu rừng này trước rồi đi chữa trị vết thương cho muội
_ Vâng
Akai và Akemi bước ra khỏi khu rừng ấy. Đi một đoạn đường bỗng từ xa một tên chạy tới bảo:
_ Chưởng môn, chưởng môn
_ Có chuyện gì mà ngươi hốt hoảng thế ?
_ Ở phái…phái Nhạn Thiên có kẻ đang làm phản đấy ạ
_ Cái gì ? Được ta về liền…Akemi phiền muội đi chung với ta một tí
_ Vâng

_ Công tử ơi
_ Có chuyện gì ? – Hakuba hỏi
_ Tại phái Nhạn Thiên đang có người phản chưởng môn là Akai Shuichi đấy ạ
_ Akai Shuichi ?
_ Dạ đúng ạ đó là tên mà nổi tiếng khắp miền trung nguyên ạ
_ Được, chúng ta đi tới đó
Bốn người liền phi ngựa tới phái Nhạn Thiên, Hakuba muốn xem thử Akai võ công ra sao và tìm thời cơ có thể thu phục toàn bộ lực lượng để khôi phục nước Dạ Yến.
Ở phái Nhạn Thiên…
_ Akai Shuichi ngươi không thể là chưởng môn nhân phái Nhạn Thiên được – Tên Hầu Quý Công nói…Ta nói cho ngươi biết bao nhiêu năm rồi phái Nhạn Thiên chỉ là người Hán làm chưởng môn. Nay ngươi là người Nhật làm sao có thể làm chưởng môn được ?

[You must be registered and logged in to see this link.]


_ Đúng là ta xuất thân từ Nhật nhưng từ nhỏ ta được cha mẹ nuôi người Hán dạy dỗ
_ Chuyện đó ta không quan tâm nhưng ta nói cho ngươi biết rằng rất nhiều người ở đây ghét ngươi rồi vì ngươi đã lấy cắp đi bí kíp Long Nhị Thập đúng không ? Ngươi học được rồi còn muốn chỉ một mình ngươi là truyền nhân thôi sao
_ Ta không hề lấy bí kíp Long Nhị Thập
_ Ngươi đừng sạo chính ba vị huynh đệ đây thấy ngươi đã giết cựu chưởng môn Kim Hồng Tân và lấy đi bí kíp. Chưởng môn Kim Hồng Tân đã trao chức chưởng môn cho người, ngươi không mang ơn mà lại lấy oán trả ơn
_ Ba vị huynh đệ tại hạ không hề giết chưởng môn Kim Hồng Tân và lấy bí kíp gì cả. Ba vị huynh đệ không hề thấy đúng không ?
_...
_ Đúng không ?
_ Ngươi đừng ép người ta quá đáng làm rồi thì đừng chối
_ Có phải chính ngươi giết chưởng môn Kim Hồng Tân đúng không ?
_ Đừng suy bụng ta ra bụng người
Tiếng vó ngựa từ xa vang tới, Shinichi Kudo – nhị đệ của Akai Shuichi tới. Thấy đại ca gặp chuyện, Shinichi liền ra tiếng:
_ Các người đừng vu khống cho đại ca tôi, đại ca hành hiệp trượng nghĩa khắp trung nguyên này ai cũng biết.
_ Ngươi là ai?
_ Ta…ta
_ Đây là vị huynh đệ kết nghĩa với ta, tên Shinichi Kudo – Akai nói…Ba vị huynh đệ đây có tận mắt thấy không ?
_...C…Có
_ Đó ngươi nghe rõ chưa Akai ?
_ Được…nếu các ngươi không muốn Shuichi Akai này là chưởng môn thì nói đi không cần phải vu oan ta đâu
Từ xa bốn người bên phía Hakuba nhìn thấy diễn biến mọi sự đang xảy ra. Tên hầu cận nói:
_ Công tử, Akai vốn nổi danh đại trượng phu nay gặp mặt quả như vậy
_ Hừm
_ Akai ngươi là kẻ giết chết chưởng môn, lấy cắp bí kíp Long Nhị Thập. Hôm nay tất cả huynh đệ chúng ta cùng nhau trả thù cho chưởng môn đi – Một tên trong phái Nhạn Thiên hô lớn
….
Chùa Tam Hạnh – phái Tam Hạnh
_ Phương trượng đại sư
_ Có chuyện gì vậy ?
_ Ở phái Nhạn Thiên đang xảy ra hỗn chiến, một tên là Hầu Quý Công đồn tin rằng Akai đã giết cựu chưởng môn là Kim Hồng Tân và lấy bí kíp Long Nhị Thập
_ A Di Đà Phật ! Thế chắc giới võ lâm đều có mặt ở đó à ?
_ Dạ phải ạ chỉ thiếu phái Tam Hạnh của chúng ta và vài khác phái thôi. Chúng ta có nên đi tới đó không ạ ?
_ Thôi đừng tới. Ở phái Nhạn Thiên đổ máu thật rồi, vài tháng nữa quần hùng ở núi Tiên Ca chắc còn nhiều thương vong.




♥ HẾT CHƯƠNG 4 ♥

_____________________________________________________________________
Từ chương này trở đi sẽ có sóng gió nhiều. Mong mọi người tiếp tục ủng hộ
Nhớ thank và comment cho mình :yoyo9:

bachtuyet1409 5 { Long Fic } Đôi Uyên Ương Mãi Rời Xa Nhau Empty Re: { Long Fic } Đôi Uyên Ương Mãi Rời Xa Nhau Sun Jun 17, 2012 10:40 am


bachtuyet1409




Tổng Quản
Huy hiệu
Chương 5: Đi Tìm Sự Thật. Tiểu Hoà Thượng Giải Cờ.
Mười mấy người bao vây Akai, từng người… từng người một đi vòng quanh. Các thanh gươm đều chĩa thẳng về phía Akai. Ánh mắt mọi ngườ chứa đầy thù hận. Nhưng liệu có thật thù hận hay không hay chỉ là sự tham vọng muốn giành chiếc ghế chưởng môn ?
_ Haha…được rồi một ngày nào đó sự thật cũng sáng tỏ thôi. Bây giờ các người muốn tấn công ta ? Được lắm, tất cả lên hết đi – Tấm áo choàng phía sau bay lên…Akai làm từng luồng khói khiến những đợt tấn công của bọn chúng vô hiệu.
Bất chợt ánh mắt của Shinichi nhìn thấy dưới gốc cây liễu nhóm người của Hakuba đang đứng ở đó. Ran – người con gái mà Shinichi muốn nhìn thấy nhất. Với đôi mắt đen tuyền, dòng suối tóc mượt mà cùng gương mặt thanh thoát tạo nên vẻ đẹp khó ai sánh bằng. Bộ trang phục màu tím hoa sim càng điểm lên vẻ đẹp không quá kiêu kì mà cũng không quá giản dị. Chợt thấy ai đó nhìn mình, Ran vội quay qua. Như bị bắt gặp đang làm việc xấu, Shinichi quay mặt đi. Ran thấy vậy chỉ cười nhẹ….
Trận chiến vẫn diễn ra ác liệt. Một mình Akai tả xung hữu đột đánh từng người một. Tên Hầu Quý Công thấy hao tổn người nhiều quá liền bỏ chạy. Akai rượt theo vào, Hầu Quý Công liên tục bị trúng đòn. Những người theo phe hắn chết gần hết. Thấy quá nguy một người nào đó đã tung khói và sau làn khói ấy thì tên Hầu Quý Công đã biến mất.
_ Đại ca giỏi thật, đẩy lui hết bọn chúng – Shinichi khâm phục
_ Sư đệ quá khen rồi…ủa ? – Akai nhìn xung quanh
_ Sao ạ ?
_ Đệ có thấy một cô nương ở đây không ?
_ Cô nương đi chung với ba người nữa hả ? – Shinichi nghĩ Akai nói Ran
_ Không chỉ một mình cô ấy thôi
_ Đệ…à hình như sau làn khói cô ấy cũng biến mất.
_ Thôi chết rồi…mà hôm nay đệ đi đâu mà vào đây ?
_ Ở Thanh Minh Thuyết đang có một ván cờ “ Huyền Kim” mà 25 năm nay chưa có ai giải được. Rất nhiều người đang tụ tập ở đấy, đại ca có tới không ?
_ Ta vốn không giỏi chơi cờ đâu. Thôi đệ tới đi ta phải đi tìm cho rõ sự thật rằng ai đã giết chưởng môn Kim Hồng Tân và lấy bí kíp Long Nhị Thập.
_ Vậy chúng ta tạm biệt tại đây
_ Ừm
_ Mong huynh sớm tìm được sự thật
_ Đa tạ

_ Akemi, quyển Diên Cảnh Kinh đâu ? – Giọng hỏi lạnh lùng
_ Thưa công tử tiểu nữ đã lấy được nhưng bị một người chưởng và lấy đi rồi
_ Thật là…- Hakuba tức giận…Bây giờ ta phải tới Thanh Minh Thuyết ngươi đi chữa trị cú chưởng ấy và sau đó tìm Diên Cảnh Kinh cho ta
_ Vâng, tiểu nữ đi đây ạ
_ Chúng ta tới Thanh Minh Thuyết nào !
_ Vâng…Hí – tiếng ngựa vang trên con đường
Lát sau họ gần tới nơi, hai tên hầu cận nói rằng sẽ dò la xung quanh. Hakuba cùng Ran vẫn tiếp tục tới Thanh Minh Thuyết. Trên đường dò la hai tên ấy gặp một vị tiểu hoà thượng đang tìm củi. Thấy vậy một tên liền hỏi:
_ Tiểu sư phụ ở chùa nào vậy ? …Nghe hỏi, tiểu sư phụ quay lại trả lời
_ Tiểu tang ở chùa Tam Hạnh
_ Thế tiểu sư phụ tên gì ?
_ Tiểu tăng vốn người Nhật, từ nhỏ đã sống trong chùa mà đa số là người Hán. Mọi người vẫn gọi là Hattori Heiji.
_ Hattori tiểu sư phụ chơi cờ giỏi không ?
_ Tiểu tăng chơi không giỏi
_ Ồ, Hattori tiểu sư phụ không chơi cờ giỏi…hahahaha – Hai tên hầu cận cười một tràng làm Hattori ngơ ngác chẳng hiểu gì
_ Hai vị thấy tiểu tăng mắc cười lắm à?
_ Không có gì chúng tôi muốn tỉ thí võ công với ngươi
_ Ơ…A Di Đà Phật...không có chuyện gì thì đánh nhau làm gì
“ Hự” một đường kiếm lao tới, Hattori liền né nhưng võ công còn quá kém nên không đỡ hết nổi các đường kiếm tinh xảo ấy. Một cú đánh trúng vai của Heiji, chàng ngã xuống.
_ Haha…võ công của phái Tam Hạnh đây sao?
_...
_ Thôi chúng ta đi
Hattori khá đau sau cú ngã vừa rồi. Chàng rất tức giận bỗng nhiên nghe từ xa một phái khá ồn ào với kèn, trống thổi linh đình đi tới. Dẫn đầu nhóm ấy là Cao Xuân Thuỵ. Thì ra là phái Tinh Túc nhưng họ đi đâu nhỉ ? Hattori thầm hỏi và khá tò mò nên chàng đi theo sau…
Thanh Minh Thuyết…
Một ông lão đang ngồi gảy đàn bên cạnh một đệ tử khác và gần đấy là một ván cờ. Quần hùng đang chú ý vào bàn cờ ấy nhưng chưa ai có thể nghĩ ra cách giải. Hattori nhìn thế bỗng lên tiếng:
_ Có thể cho tiểu tăng vào phá giải được không ?
_ Hả??? – Mọi ánh mắt dồn về phía tiểu hoà thượng Hattori Heiji
_ Được – ông lão mỉm cười
Tên hầu cận liền thì thầm vào tai Hakuba rằng tiểu hoà thượng này chẳng có gì đáng lo. Võ công thì thấp kém, ngoại hình thì xấu xí và chơi cờ kém thì làm sao có thể là đối thủ của công tử được chứ. Đang nói chuyện nên hai ngườ không quan tâm đến Hattori đã đi như thế nào. Thấy thế, Ran liền cất tiếng:
_ Hakuba huynh !...Nghe gọi Hakuba quay sang mỉm cười
_ Có chuyện gì không Ran muội ?
_ Tiểu sư phụ này hình như không biết chơi cờ đã tự mình phá hỏng một loạt nước…Bấy giờ chàng mới nhìn lên và cười thầm trong lòng.
_ Tiểu sư phụ à ngươi không biết chơi thì lui đi đừng mất thời gian nữa để người khác vào chơi…Hattori quay sang nhưng ông lão kia liền nhắc:
_ Cứ tiếp tục chơi đi…Một lát sau bỗng nhiên ông lão giật mình rồi gật đầu và mỉm cười.
_ Sao ông lão không đi tiếp nữa ạ ? – Hattori ngây thơ hỏi
_ Ngươi đã giải được ván cờ này rồi mau vào trong động này với ta
_ Cái gì ? Tại sao hắn lại…
Cả thiên hạ ai ai cũng ngạc nhiên, lão Cao Xuân Thuỵ thì tức mình vì đã không thể phá giải ván cờ “ Huyền Kim” mà người thách đố đó không ai khác chính là sư phụ của lão – Vô Tứ Liệu. Lão đã đánh sư phụ nhưng thật may là Vô Tứ Liệu không chết mà bị rơi xuống sông. Khoảng thời gian ấy đã có một cô gái người Nhật tình cờ thấy được rồi cứu. Cuối cùng người đó đang là đại sư tỷ của phái Cửu Mộc – Shika Eto.

[You must be registered and logged in to see this link.]


Hakuba thì chằm chằm nhìn tên hầu cận. Tên ấy lộ rõ vẻ sợ hãi và hối hận. Ran biết thế nên bảo:
_ Huynh à, huynh ấy chỉ muốn tốt cho huynh thôi. Tiểu hoà thượng này chỉ may mắn giải được thôi
_ Hừm….chắc gì may mắn hắn ta biết cách giải đấy, còn hai ngươi nữa biết đâu hai ngươi đã bị tên hoà thượng ấy lừa một cách ngoạn mục. – Giọng nói xen đầy tức giận, ghen tị của Hakuba.
Chỉ mỗi mình Shinichi là thấy khâm phục Hattori. Anh chàng đứng đấy, mỉm cười rồi rảo bước xung quanh nơi đó. Bỗng một tên hầu cận của Hakuba la lên:
_ Tên kia ngươi đứng lại….Nghe tiếng kêu Shinichi quay sang
_ Có chuyện gì không vị huynh đài đây kêu đệ ?
_ Ta thấy ngươi quen quen…hình như à đúng rồi ngươi là nhị đệ của Shuichi Akai đúng không ? Ở phái Nhạn Thiên
_ Chính là tại hạ
_ Ngươi tên gì ?
_ Shinichi Kudo
_ Cái gì ?...Vương tử của nước Đại Hà phải không ? – Hakuba ngạc nhiên
_ Đúng vậy
_ Ồ thất kính, thất kính
_ Không dám chi, huynh là…
_ Tại hạ là Hakuba Saguru
_ Đệ đã nghe Hakuba huynh văn võ song toàn nổi danh ở Dạ Yến khu vực cũ của Giang Đông
_ Quá khen, quá khen…À để ta giới thiệu với huynh đây là Ran Mori – con gái của ngài Kogoro Mori ….Shinichi và Ran đều cúi đầu xuống rồi Hakuba lần lượt giới thiệu hai tên hầu cận

Akai dò la khắp nơi để tìm bí kíp Long Nhị Thập. Trên đường đi chàng đều nghe những tiếng xì xào bàn tán của mọi người xung quanh. Chàng cố không nghe thấy những điều ấy nhưng lòng chàng thì nóng như lửa đốt. Tìm mãi mà chẳng được tung tích gì chàng bèn lên chùa Tam Hạnh để hỏi sư phụ…Tới trước cổng chùa chàng gặp một vị tiểu hoà thượng
_ A Di Đà Phật, thí chủ tìm ai ạ ?
_ Tiểu sư phụ cho tôi gặp Huyền Tịnh sư phụ được không ạ ?
_ Thí chủ tên gì?
_ Shuichi Akai
_ Thí chủ chờ tí…Mời thí chủ vào
Akai bước vào, lá cây rơi xào xạc, gió thổi bỗng nhiên ngày càng mạnh hơn. Thấy lạ Akai chợt dừng lại và nhìn xung quanh. Từ xa Huyền Kha phương trượng và các tiểu tăng bước đến
_ A Di Đà Phật thí chủ muốn tìm Huyền Tịnh sư phụ phải không ?
_ Phương trượng, đúng vậy ạ
_ Đáng tiếc, đáng tiếc
_ Sao ạ?
_ Huyền Tịnh sư phụ đã viên tịch rồi…A Di Đà Phật
_ Cái…cái gì ?...Không sư phụ, sư phụ không thể chết được
_ Mời thí chủ vào trong đây sẽ biết rõ mọi việc
_ Được – Akai nói và tức khắc chạy vào

♥ HẾT CHƯƠNG 5 ♥

bachtuyet1409 6 { Long Fic } Đôi Uyên Ương Mãi Rời Xa Nhau Empty Re: { Long Fic } Đôi Uyên Ương Mãi Rời Xa Nhau Tue Jul 03, 2012 5:57 pm


bachtuyet1409




Tổng Quản
Huy hiệu
Chương 6: Hữu Duyên Thiên Lý Năng Tương Ngộ.
Hình ảnh một người sư phụ đã nằm yên và nhắm mắt mãi mãi đã làm lòng của Akai dâng trào lên. Nỗi buồn ngày càng thắm sâu trên lòng chàng hơn…Một khoảng lặng trôi qua, chàng đứng lên từ giã phương trượng và mọi người. Bây giờ chàng cũng chẳng biết đi đâu nữa, từng hình ảnh, lời nói của sư phụ hiện về.
_ Akai à song thân của con đã mất ở Hạc Thiên Thanh đấy
_ Sư phụ, sao người biết ạ ?
_ Ta được phụ thân nuôi của con cho biết. Họ đã được một người đưa cho.
_ Người đó là ai ạ ?
_ Akai…ta không thể nói được
_ …Vâng ạ
“ Người đó!?...phải chăng đã giết song thân mình và chưởng môn….thôi bây giờ mình sẽ tới Hạc Thiên Thanh để xem có những dấu vết gì không ? Khoan đã phải tới phái Nhạn Thiên trước” – Shuichi ngẫm nghĩ

Hattori bước vào một cái động khá tối và nhỏ cùng với ông lão ấy, đường đi ngày càng nhỏ nhưng rồi sau một hồi luồn lách thì ra tới một cái hồ lớn có những bông sen nhỏ, lục bình và bèo. Đặc biệt một cánh bèo thật to nở ra, Hattori quay lại hỏi:
_ Ông lão tới đây làm gì thế ạ ?...Ơ…ông lão ơi…ông lão, đâu rồi nhỉ
_ Hahaha
_ Ơ…_ Hattori giật mình
_ Haha…tiểu sư phụ ngươi giỏi lắm giải được ván cờ mà 25 năm nay chưa ai giải được. Ta cũng phải cảm ơn ngươi nếu để tên Cao Xuân Thuỵ ấy giải được thì…
_ Thì sao ạ ?
_ Chuyện dài dòng lắm hắn là đệ tử của phái Cửu Mộc, ta chính là sư phụ của hắn nhưng hắn đã lợi dụng thời cơ ta sơ ý và đẩy xuống. May mắn thay là rớt xuống nước và có Shika Eto cứu hiện đang là đại đệ tử phái ta. Ngươi lại gần đây…Hattori từ từ bước tới bỗng nhiên một cú chưởng mạnh làm chàng bay lên. Vô Tứ Liệu từ từ dùng nội công của mình đẩy ra….
Cứ như thế Hattori bay xuống rồi bay lên, Hattori chẳng hiểu gì nên miệng cứ la to:
_ Ông lão, ông lão…thả tiểu tăng xuống…aaaaaa
Một hồi sau, Hattori ngã xuống đất, chàng từ từ ngồi dậy. Nhìn xung quanh, thấy ông lão có vẻ yếu đi rất nhanh, chàng liền chạy tới và hỏi:
_ Ông lão, ông lão ông có sao không ?
_ Ta…ta không sao…công lực 60 năm của ta đã…đã truyền cho ngươi hết rồi
_ Hả ? Không được tiểu tăng là đệ tử phái Tam Hạnh không thể gia nhập được đâu ạ.
_ Ngươi…ngươi hãy giúp…ta giết chết Cao Xuân Thuỵ
_ Hơ...tội lỗi, tội lỗi…A Di Đà Phật
_ Ngươi…không giúp ta thật sao ?
Hattori suy nghĩ: “ Ông lão ấy đã truyền cả nội công cho mình rồi hình như là sắp qua đời thôi thì mình cứ đồng ý”
_ Thôi được, tiểu tăng đồng ý
_ Đa tạ ngươi nhiều. Ta có hai sư muội là Thiên Hương và Lam Thu, bây giờ ngươi hãy tìm đến Động Hương Lão cách đây 30 dặm phía Bắc để học võ. Ta không thể chỉ ngươi được, hãy cầm đến cái này đưa cho Thiên Hương chắc chắn bà ta sẽ dạy ngươi, nhớ nói rằng ta là Vô Tứ Liệu.
_ Vâ…vâng ạ
_ Ừm…nhớ rằng sau khi học xong hãy tới giết Cao Xuân Thuỵ, ngươi cầm chiếc nhẫn này đi….Hattori từ từ đi tới cầm lấy
Một khoảng im lặng…
_ Ông lão ơi ….ông lão…hơ…mất rồi

Lát sau Akai đã tới phái Nhạn Thiên thì tình cờ lại thấy Akemi đang đứng dưới gốc cây liễu.
_ Akemi
_ Đại ca
_ Muội tới đây làm gì vậy ?
_ À muội mới chữa khỏi vết thương từ đại phu, vô tình đi ngang qua đây
_ Ừm huynh tới đây để xem coi tình hình sao rồi
_ Phái Nhạn Thiên hiện vẫn chưa có chưởng môn, Kim Hồng Tân hắn đang ráo riết tìm người.
_ Ừm rồi sẽ có một ngày huynh sẽ cho mọi người biết sự thật. Muội có tin không ?
_ Đương nhiên là muội tin rồi
_ Bây giờ muội định đi đâu ?
_ Hạc Thiên Thanh
_ Hả ? Muội định tới đó ?
_ Vâng sao ạ ?
_ Tại sao muội tới nơi đó ?
_ Muội không biết song thân là ai cả chỉ biết rằng gia đình Saguru đã nhặt về từ nơi đó.
_ Thật trùng hợp…song thân ta mất tại ấy…
_ Vậy chúng ta cùng tới đó đi
_ Ừm
Gió thổi, những chiếc lá rơi nhẹ cũng như bước chân của hai người rảo đi. Đúng như câu nói: “ Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng”. Đã có duyên thì chắc chắn sẽ gặp nhau dù có ngàn dặm đi chăng nữa…

Hattori lo chu toàn cho việc an táng của Vô Tứ Liệu. Chàng vừa bước ra, Shika Eto đã thấy chiếc nhẫn chưởng môn trên ngón tay chàng liền quỳ xuống:
_ Chưởng môn – tiếng nói vang lên làm nhiều người quỳ xuống theo
_ Hả?..Sư tỷ mau đứng lên, mọi người mau đứng lên – Hattori ngơ ngác
_ Chưởng môn đừng gọi tôi là sư tỷ.
_ Nhưng…nhưng mà…mọi người đừng gọi ta là chưởng môn, ta là đệ tử phái Tam Hạnh không thể làm chưởng môn phái Cửu Mộc được. Đây là chiếc nhẫn vị sư tỷ này hãy đeo đi
_ Chưởng môn tôi không được phép đeo vào nhưng vậy sẽ trái lời cựu chưởng môn Vô Tứ Liệu
_ Hattori
_ Sư…sư phụ
_ Vô Tứ Liệu là người tốt con nên nghe lời ông ấy
_ Nhưng…- Hattori thật sự không hiểu vì sao sư phụ lại kêu nghe lời Vô Tứ Liệu làm chưởng môn mặc cho anh là đệ tử phái Tam Hạnh. Rất đơn giản vì sư phụ anh chỉ nghe được câu mà Eto nói là trái lời cựu chưởng môn mà thôi không hề biết anh sẽ là chưởng môn. Chiếc nhẫn đeo trên tay sư phụ cũng không để ý tới…Thôi ta đồng ý
_ Đa tạ - Shika Eto nói
_ Sư phụ nếu như phải thực hiện theo lời của ông ấy thì con phải làm một số việc rồi mới trở về chùa Tam Hạnh được ạ.
_ Không sao ta sẽ nói với phương trượng
_ Con cảm ơn ạ
Hakuba nhìn thấy mọi diễn biến nãy giờ định nói với sư phụ của Hattori rằng là cậu ta sẽ là chưởg môn phái Cửu Mộc. Nhưng nghĩ lại thì thôi tên tiểu hoà thượng này chắc gì võ công đã bằng ta cứ để hắn làm vài ngày rồi ta sẽ tỷ võ với hắn đương nhiên chức chưởng môn sẽ thuộc về ta…các ngươi sẽ theo ta để khôi phục nước Dạ Yến. Hakuba nghĩ mà thầm cười trong bụng

Hạc Thiên Thanh…
[You must be registered and logged in to see this link.]


_ Akemi bây giờ chẳng còn ai tin ta nữa cả - Akai nói với vẻ mặt buồn rầu.
_ Đại ca, có một người luôn luôn yêu quý, khâm phục đại ca nguyện suốt đời sẽ mãi theo đại ca cùng chia sẻ đắng cay, vui buồn…- Lời nói dịu dàng của cô gái nhỏ bên vách đá vang lên và có lẽ sẽ in đậm trong bao trái tim của những kẻ hữu tình
Ôi ! Đến bây giờ Akai mới thấu hiểu hết lòng của Akemi. Nàng chạy lại với đôi mắt khoé lệ và một cái ôm thắm thiết đã đến…
[FLASH][You must be registered and logged in to see this link.]
_ Akemi muội bây giờ chúng ta sẽ đi tới vài nơi để hỏi thăm việc chưởng môn Kim Hồng Tân. Nếu không tìm ra được chúng ta sẽ tới thảo nguyên sống mãi
_ Ừm – Akemi tươi cười

Hattori liền đi theo lời của Vô Tứ Liệu dặn: 30 dặm phía Bắc đến Động Hương Lão học võ. Đi mãi trời đã tối, chàng dừng lại ở một khu rừng để nghỉ chân. Gió xào xạc, làn khói từ đâu toả ra nhiều, quang cảnh khá âm u.
_ Công tử chúng ta đi theo tên này làm gì ?
_ Cứ đi theo đi rồi biết – Hakuba bực dọc trả lời
_ Muội thấy nơi này khá là kì bí đấy, mọi người cẩn thận nha
_ Không sao đâu Ran muội
_ Muội cảm thấy ớn ớn sao ấy
_ Muội quá lo thôi
_ Tiểu sư phụ kia đi đâu thế ? – Giọng nói trầm vang lên
_ Suỵt nấp vào – Hakuba khẽ
_ Ơ…Thiên Hương lão lão à
_ Ngươi muốn tìm Thiên Hương lão lão sao?
_ Đúng ạ tiểu tăng muốn tìm
_ Ngươi tìm bà ta làm gì ?
_ Chuyện này…chuyện này
_ Sao không nói được à ? Bí mật thế sao ?
_ …
_ Bây giờ ngươi chỉ cần trả lời ta một câu nếu được ta cho ngươi qua.
♥ HẾT CHƯƠNG 6 ♥

_____________________________
Chương này khá hay mọi người nhớ nghe nhạc nha !

bachtuyet1409 7 { Long Fic } Đôi Uyên Ương Mãi Rời Xa Nhau Empty Re: { Long Fic } Đôi Uyên Ương Mãi Rời Xa Nhau Tue Jul 17, 2012 5:26 pm


bachtuyet1409




Tổng Quản
Huy hiệu
Chương 7: Tiếng Sáo Hoàng Hôn
Màn mây hoàng hôn buông xuống, tiếng sáo vi vu, mượt mà ta cảm thấy thật nhẹ nhàng làm sao đấy tiểu sư muội…

Khung cảnh yên tĩnh của một khu rừng tre vào buổi chiều khi hoàng hôn buông xuống hiện ra. Một cô gái đang thổi sáo vi vu, âm điệu hài hoà nhẹ nhàng. Cô có gương mặt xinh xắn, đôi mắt đen tuyền cùng với bộ trang phục màu hồng làm vẻ đẹp của cô càng nổi bật hơn. Nhưng ẩn chứa bên trong ấy còn là một vẻ đẹp lạnh lùng mà chưa ai thấy được.
[You must be registered and logged in to see this link.]


_ Tiểu sư muội mau về gặp Cao sư phụ đi
_ Huynh là ai ? Cao sư phụ nào chứ tôi không biết – Tiếng sáo dứt, giọng nói trong trẻo vang lên…À mà này nhìn thấy tôi không xứng đáng là sư tỷ của huynh sao tiểu sư muội nào
_ Muội không thể qua được ta đâu, lớp mặt nạ giả lớn tuổi của muội mau gỡ ra đi, rồi nhanh về gặp sư phụ.
_ Chán quá đi
_ Bây giờ chịu nhận là tiểu sư muội chưa?
_ Muội ghét huynh – Shiho tinh ngịch, lớp mặt nạ từ từ được gỡ ra, bộ trang phục cũng đã thay đổi thành một cô nương tuổi trạc 15,16.
[You must be registered and logged in to see this link.]


_ Mau về thôi
_ Gin
_ Gì ?
_ Huynh nói với muội rằng sẽ có một ngày nào đó huynh cho muội biết sự thật gì đó mà
_ Nhưng bây giờ không phải lúc
_ Nếu huynh không nói muội không về đâu
_ Muội…thôi được huynh sẽ nói
_ Ừm – Shiho tươi cười
Rồi Gin bắt đầu kể lại cuộc đời của mình. Từ nhỏ chàng đã mất mẹ, sống với cha bằng nghề đốn củi trong rừng. Chàng vốn thông minh, nhanh nhẹn. Cuộc sống của họ cứ thế trôi qua êm đềm nếu như không có bí kíp Long Nhị Thập và mối thù. Vì nôn nóng trả thù tên Lâm Nhạc Phụng – chưởng môn phái Nhạn Thiên lúc đó đã giết vợ mình nên ông triệu tập nhiều người đi giết tên ấy. Lúc đi đánh ông đã giết chết được tên ấy nhưng lại bị Akai Shuichi đánh chết. Bắt đầu khi ấy mối thù ngày càng sâu đậm trong Gin. Chàng quyết tâm học võ thật cao để đánh bại Akai Shuichi…

Nước Đại Hà…
_ Bái kiến điện hạ
_ Bình thân
_ Thưa điện hạ bên nước Hương Trúc có gửi một lá thư tới
_ Đưa đây ta xem – Yusaku bảo…Hừm nước Bắc Thuỷ lại muốn gây chiến với cả Giang Đông, Đại Hà, Hương Trúc nữa
_ Vậy thì chúng ta nên tập hợp binh lính để liên kết với Hương Trúc đánh trả lại Bắc Thuỷ. Huynh thấy thế nào ? – Manita hỏi
_ Bắc Thuỷ không phải dễ dàng hạ được đâu, đệ tập hợp binh lính để luyện tập võ nghệ đi
_ Vâng
_ Có chuyện gì thế ?
_ Yukiko, nàng ra đây làm gì ?
_ Hỏi chàng chuyện con trai chàng đó
_ À Kudo à, nó có sao đâu
_ Không sao gần cả tháng chẳng thấy bóng nó đâu
_ Nàng cũng biết tính nó rồi còn gì
_ Chàng kêu người gọi nó về đi
_ Thôi được, người đâu ?
_ Dạ
_ Tới Giang Đông tìm vương tử Shinichi bảo ta gọi về nhớ nói là đang có chuyện gấp
_ Vâng

_ Vâng tiểu tăng trả lời thưa lão lão
_ Ngươi gọi ta là cái gì ?
_ Dạ lão lão
_ Ngươi thấy ta chưa mà dám nói ta già?
_ Nhưng nghe giọng nói thì…
_ Ngươi lắm chuyện thật, trả lời câu hỏi này đi…Ngươi…Khoan đã cho hỏi ai đang đứng nép bên mé rừng vậy ?
_ Hừm…tại hạ là Hakuba Saguru
_ Hakuba à ta đã từng nghe tên ngươi, thế sao phải nép mà không dám ra mặt vậy ?
_ Ơ…Tại hạ chỉ tình cờ qua đây thôi nghe tiền bối đang chỉ dạy cho tiểu sư phụ này nên chưa định qua
_ Ra thế mà này ta không dám là tiền bối của ngươi đâu
_ Có thể cho tại hạ biết cao danh quý tánh của tiền bối không ?
_ Cao danh quý tánh gì chứ….Phụp…Aaaaaaaa
_ Đâu mất rồi công tử ? – Tên hầu cận liếc qua liếc lại
_ Hừm mất gì chứ bà ta không phải là người dễ đối đầu đi về thôi….

_ Đây là đâu …hơ…lão…bà
[You must be registered and logged in to see this link.]


Trước mặt Hattori hiện lên một người đàn bà khá lớn tuổi, điểm trên mình bộ trang phục màu đỏ sơ ri chín mộng. Mái tóc dài xoả xuống lưng được gắn một bông hoa.
_ Hừm…giờ mới tỉnh à?
_ Bà…bà là ai ?
_ Ta là Đường Lam Thu
_ Hả? Lam Thu tiền bối người có phải là sư muội của tiền bối Vô Tứ Liệu không ạ ?
_ Vô Tứ Liệu ? Sao ngươi biết ông ta ?
_ Tiền bối ấy bắt tiểu tăng là chưởng môn phái Cửu Mộc rồi đưa chiếc nhẫn, một tờ giấy, truyền thụ công lực nữa
_ Chiếc nhẫn chưởng môn phái Cửu Mộc ư ? Truyền thụ công lực ư?
_ Phải ạ
_ Ông ta chết rồi đúng không ?
_ Sao tiền bối biết ?
_ Ngươi đúng là tên tiểu tăng ngốc ông ấy truyền hết công lực cho người thì còn gì để sống nhưng tại sao ông ta lại làm như vậy…Ván cờ đúng rồi, ván cờ Huyền Kim. Ngươi đã giải được nó phải không ?
_ Tiểu tăng chỉ tình cờ thôi
_ Xem ra ngươi cũng thông minh nhỉ

_ Vương tử Shinichi ….vương tử ơi
_ Hai ngươi tìm ta làm gì ?
_ Nguy rồi vương tử ơi
_ Sao ?
_ Hoàng hậu, hoàng hậu…đang bị bệnh nặng
_ Cái gì ? Mẫu thân ta…được về Đại Hà nhanh nào
Lát sau về tới hoàng cung, Shinichi nhanh chóng chạy vào mở toang cánh cửa phòng mẫu thân ra:
_ Mẫu thân người không sao chứ ? – Shinichi nói lớn
_ Shinichi con về rồi sao – Yukiko mỉm cười
_ Ủa tên hầu cận kia…
_ Không nói vậy thì làm sao con về
_ Phụ thân người…- Shinichi bực tức
_ Thôi nào con nước ta đang nguy đấy
_ Có chuyện gì sao phụ thân?
_ Bắc Thuỷ muốn gây chiến với ta, Giang Đông, Hương Trúc để thống nhất trung nguyên
_ Ý phụ thân sao ?
_ Ta muốn cả 3 nước cùng hợp lại đánh Bắc Thuỷ
_ Không được nếu vậy chắc chắn sẽ có đổ máu, binh lính chết biết bao nhiêu. Thôi thì con xin tình nguyện qua đó để nói rõ ràng cho vua ấy nghe
_ Shinichi không được chẳng khác nào con đâm đầu vào chỗ chết
♥ HẾT CHƯƠNG 7 ♥

bachtuyet1409 8 { Long Fic } Đôi Uyên Ương Mãi Rời Xa Nhau Empty Re: { Long Fic } Đôi Uyên Ương Mãi Rời Xa Nhau Sun Jul 29, 2012 9:57 am


bachtuyet1409




Tổng Quản
Huy hiệu
Chương 8: Dạo Qua Bắc Thuỷ. Tỷ Muội Gặp Nhau

_ Nhưng con đã quyết rồi - Nói xong Shinichi liền về phòng của mình

_ Hừm…nó thật cứng đầu

_ Để thiếp qua khuyên nó

_ Ừm nàng nói cho nó hiểu và kêu người canh gác cửa phòng nó tối đa

_ Dạ

Yukiko liền sang phòng cậu con trai của mình. Đến trước phòng bà nói:

_ Shinichi mẫu thân đây

_...

_ Shinichi - Vẫn chỉ có một sự im lặng trả lời Yukiko..Cạch – Yukiko nhẹ nhàng mở cửa. Trong căn phòng mọi đồ đạc vẫn bình thường nhưng không hề có Shinichi đâu cả. Thấy lạ bà ra hỏi vài tên lính:

_ Này ngươi có thấy Shinichi đâu không ?

_ Dạ vương tử lấy một con tuấn mã rồi chạy về phía Bắc ạ

_ Thôi chết rồi – Yukiko nhanh chóng sang cung thông báo lại sự việc cho Yusaku biết. Ngài liền kêu quân nhanh chóng đuổi theo Shinichi cấp tốc.

Về phía Shinichi, chàng biết thế nào phụ thân cũng cho quân đuổi theo nên đã rẽ một lối khác và dừng chân tại một quán xá để nghỉ ngơi. Quân lính thì cứ hì hục cưỡi thật nhanh để bắt kịp chàng vương tử ấy…



Màn đêm buông dần từ phía chân trời xa mờ, ở trước một cửa hang động nhỏ, tiếng nói vang lên:

_ Bây giờ ngươi có thể cho ta xem tờ giấy kia được không ?

_ Xin lỗi tiền bối nhưng không được, tiền bối Vô Tứ Liệu dặn tiểu tăng chỉ được cho Thiên Hương Lão Lão xem thôi.

_ Thiên Hương Lão Lão là sư tỷ của ta. Chúng ta cũng như nhau thôi

_ Nhưng…thôi được đây ạ - Hattori đưa cho Lam Thu, bà ta từ từ mở ra. Ngạc nhiên, sửng sốt đó là những biểu hiện chính xác nhất về bà ấy lúc này. Sau một hồi bình tĩnh bà nói:

_ Không ngờ đến giây phút cuối cùng huynh cũng vẫn nhớ tới lúc đó.

Lúc đầu nghe Hattori chẳng hiểu gì vì chàng không hề mở ra xem. Trong tờ giấy đó không gì khác là ba chữ : “ Vô Thiên Đường” và hai con diều.
[You must be registered and logged in to see this link.]


_ Tiền bối Vô Thiên Đường là gì ạ ?

_ Đó là họ của ba huynh muội chúng ta lúc đầu lấy tên là Vô Thiên Đường sau đó mới đổi thành Cửu Mộc.

_ Ra vậy

_ Bây giờ ngươi theo ta học môn võ này

_ Không được đâu tiền bối, tiểu tăng là đồ đệ phái Tam Hạnh không thể học võ phái Cửu Mộc đâu, như vậy thì thật tội lỗi.

_ Bây giờ ngươi không nhất quyết không học à ?

_ Vâng ạ

_ Hự…- Lam Thu điểm huyệt Hattori…Ngồi yên một chỗ đi ta đi tới Động Hương Lão đây



_ Đại ca bây giờ chúng ta đi tới đâu ?

_ Bây giờ chúng ta ghé tới nhà phụ mẫu để huynh hỏi về việc năm xưa ai đã đưa huynh tới và nhiều việc khác nữa nếu không được thì thôi chúng ta sẽ về thảo nguyên sống một cuộc đời êm đềm.

_ Phải…

Mùa đông đang dần đến, một buổi sớm mùa đông nhạt nắng, trời lành lạnh. Mùa đông được coi là mùa của lãng quên. Người ta quên tiếng sóng, quên luôn cả mặt trời, quên cái mịn màng và xót xa của cát; quên cả tiếng ve nhức nhối, quên cả sắc đỏ của phượng hồng. Nhưng cũng có nhiều điều không thể quên được. Và chắc chắn rằng có bao điều bất ngờ mà ta không thể nghĩ tới.

Akai cùng Akemi đi tới một thị trấn nọ. Akai bảo Akemi dừng lại tại một quán trọ và đi một chút chuyện. Nàng đang ngồi nhìn ngắm cảnh buôn bán hang quán thì một vật rơi vào chân nàng. Nàng giật mình và cúi xuống nhặt lên

_ Cái này của muội ạ

_ Ơ…à muội làm rớt xuống đấy. – Akemi vừa nói vừa đưa cho cô gái trẻ ấy bỗng nhiên nhìn thấy trên ngọc bội là chữ Miyano. Nàng liền nhìn cô gái ấy

[You must be registered and logged in to see this link.]


_ Phiền tỷ trả ngọc bội cho muội

_ Muội tên gì vậy ?

_ Muội tên Shiho Miyano

_ Muội muội tỷ là…là Akemi Miyano đây

_ Hả ? Tỷ tỷ là…là

_ Phải chúng ta là chị em của nhau đấy – Akemi rơm rớm nước mắt

_ Tỷ tỷ - Shiho oà khóc và ôm chầm lấy tỷ tỷ của mình

Hai người lo nhìn nhận nhau mà không để ý rằng Gin đứng phía sau đôi mắt còn lộ rõ nét bất ngờ hơn cả.

_ Shiho muội…muội có phải là con của Miyano Atshushi không ?

_ Ơ sao huynh biết ?

_ Huynh là nghĩa tử của ông ấy đấy

Bất giác nghe tên Gin, Akemi cảm thấy quen quen và chợt nhớ ra hắn chính là kẻ đã đánh cô để lấy Diên Cảnh Kinh

_ Huynh có nhận ra tôi không ?

_ Cô nương…cô nương là ai ?

_ Akemi Miyano người đã bị huynh đánh để lấy bí kíp Diên Cảnh Kinh

_ Ơ…- Bỗng nhớ ra sự việc hôm đó Gin liền e ngại…Ta xin lỗi vì chỉ muốn trả thù cho phụ thân của chúng ta thôi. Tên Shuichi Akai ấy ta sẽ đánh bại được hắn

_ Hoá ra hai người biết nhau sao ?

_ Ừm – Akemi trả lời nhưng trong lòng lại khuấy lên bao điềm lo lắng. Akai – huynh đã đánh chết cha muội sao ? Có phải thật không vậy ? Bây giờ Gin đang muốn tìm huynh để trả thù đây. Làm sao đây ? Bên hiếu bên tình mình phải chọn bên nào đây.

Mải mê suy nghĩ Akemi không hay rằng Akai đã trở về và nhìn vào quán thấy Gin, Shiho cùng nàng…


_ Thưa bệ hạ có vương tử của nước Đại Hà đến

_ Cái gì ? Hắn không sợ ta sẽ chém đầu hắn hay sao ?

_ Vậy bây giờ có cho vào không điện hạ ?

_ Cho vào đi

_ Vương tử nước Đại Hà đếnnnnnnnn

Shinichi rảo bước chân lên tấm thảm đỏ, xung quanh là những cột gỗ chạm vàng sang trọng, các quan văn võ ai nấy cũng đều chú ý Shinichi. Phía trên là ông vua Yasutomi đang ngồi chễm chệ trên ngai vàng. Shinichi nói:

_ Bái kiến điện hạ, tại hạ là Shinichi Kudo – vương tử Đại Hà

_ Ta biết rồi , ta có gửi một bức thư đến cho nước ngươi báo chiến. Chẳng hay ngươi tới đây xin hàng hay sao ?

_ Điện hạ đã nhầm tại hạ chỉ đến đây muốn khuyên điện hạ đừng nên chiến.

_ Ngươi là ai mà dám bảo ta không được chiến ? – Yasutomi cáu giận

_ Thưa ngài tại hạ không dám là ai mà đến bảo điện hạ không được quyền chiến. Tại hạ tới đây chỉ muốn khuyên người vài câu thôi. Điện hạ thử nghĩ nếu như chiến tranh thì chẳng phải rằng bá tánh dân lành đều phải rời xa chồng con để họ đi đánh nhau mà sự chiến tranh đó là vô nghĩa. Chiến tranh ắt gây thương vong dù điện hạ có binh lính hung mạnh đến cỡ nào đi chăng nữa. Tại sao ngài lại không nghĩ đến sự sống của lê dân bá tánh mà chỉ muốn chiến để giành đất đai xưng bá thiên hạ. Ngài xưng bá thiên hạ rồi thì được gì chứ ?

_ Hừ ngươi có tin rằng những lời nói của ngươi phạm tội khi quân đáng bị giết không ? – Ông ta đứng dậy chỉ thẳng vào mặt Shinichi

_ Nếu như sợ chết thì tại hạ đâu dám tới đây

Thấy lời lẽ của Shinichi không thể bắt bẻ được chỗ nào, ông ta càng tức giận nhưng cũng vừa ngại vì không nói lại một tên tiểu tử của nước Đại Hà. Bỗng một viên quan tới nhắc khẽ bệ hạ rằng:

_ Thưa bệ hạ hay chúng ta hãy nên làm theo ý của hắn đi

_ Nhưng…thôi được rồi bây giờ ta sẽ gửi một bức thư tới Đại Hà, Hương Trúc…sẽ không chiến tranh nữa – Ông từ từ chuyển dần thái độ tức giận sang than phục Shinichi

_ Bẩm báo!!!

_ Chuyện gi nữa ?

_ Thưa bệ hạ ở ngoài có một nhóm người đòi gặp vương tử Shinichi

_ A đó là lính hầu cận của ta đấy...xin bệ hạ cho thần ra gặp ạ

_ Được ngươi ra đi…

_ Vương tử người không sao chứ hoàng thượng bắt chúng tôi tìm ngài gấp rút đấy.

_ Được chờ ta tí để ta vào gặp điện hạ Yasutomi rồi ra…

_ Điện hạ, mong điện hạ gọi người viết liền lá thư để tại hạ nhanh chóng đem về cho phụ thân.

_ Có gì mà phải gấp rút thế ta sẽ kêu người viết liền, lâu lâu vương tử mới ghé Bắc Thuỷ hay là hãy ở lại một chuyến đi

_ Ơ nhưng…

_ Thôi đừng nhưng nhị nữa người đâu viết thư cho mấy tên hầu cận kia đem về…À vương tử Shinichi này ta có một đứa con gái mười bảy tuổi cũng đã sắp đến tuổi lấy chồng.Ta tính gả nó cho ngươi, ngươi thấy sao ?

_ Dạ ??

_ Người đâu gọi công chúa ra đây


♥ HẾT CHƯƠNG 8 ♥

bachtuyet1409 9 { Long Fic } Đôi Uyên Ương Mãi Rời Xa Nhau Empty Re: { Long Fic } Đôi Uyên Ương Mãi Rời Xa Nhau Fri Aug 03, 2012 4:01 pm


bachtuyet1409




Tổng Quản
Huy hiệu
Chương 9: Thiên Ngoại Phi Tiên.
Trong lúc chờ công chúa diện kiến, nhà vua bảo:
_ Này vương tử con gái ta có tài đánh đàn khá hay để lát nữa nó ra ta kêu nó đàn cho vương tử một bài nhé
_ Như vậy thì làm phiền công chúa quá
_ Không phiền gì đâu vương tử à – Giọng nói hơi khàn vang lên
[You must be registered and logged in to see this link.]


Đó là công chúa Akiko của nước Bắc Thuỷ. Nàng nhanh chóng ngồi vào
ghế đặt bàn tay trắng muốt lên cây đàn. Nàng mặc bộ trang phục màu đỏ
viền cam đầy sức mạnh, quyền lực và mạnh mẽ. Tiếng đàn vang lên nhẹ
nhàng, đầy truyền cảm chứng tỏ công chúa là một người chơi đàn rất
giỏi. Vốn tinh thông kim cổ lại thích âm nhạc nên Shinichi vừa nghe
tiếng đàn đã biết đó là bài Thiên Ngoại Phi Tiên mà đã có một người đàn
cho Shinichi nghe
[FLASH][You must be registered and logged in to see this link.]
_ Vương tử nghe thấy bài này thế nào ?
_ Công chúa quả là một người rành rẽ âm nhạc, đây là bài Thiên Ngoại Phi Tiên có phải không ?
_ Đúng rồi vương tử nghe bài này rồi à
_ Phải
Bỗng nhiên Shinichi chợt nhớ đến khu vườn Vân Phong Trang
trong chuyến đi lần thứ hai. Lần thứ nhất Shinichi đã bị Shizuka bắt đến
đó nhưng lần sau không biết Shinichi có duyên với nơi đó hay sao ấy,
chàng lại tới đó một lần nữa. Chàng cũng bước vào khu vườn Vân
Phong Trang nhìn ngắm khung cảnh đẹp này. Bỗng từ xa một tiếng nói
nhỏ nhẹ vang lên:
_ Có phải là vương tử Shinichi không ?...Giật mình Shinchi quay lại
_Ran sao muội lại ở đây ?
_ À đây là nơi mà Hakuba huynh thường xuyên lui tới để gặp một vị
bằng hữu nào đó mà muội cũng khôn biết mặt. Bây giờ hai người đó
đang ở trong phòng nói chuyện với nhau. Mà sao huynh vào được vậy ?
_ Thì…chuyện dài dòng lắm Ran à mà hai tên hầu cận của muội đâu rồi?
_ Hai người ấy không phải hầu cận của muội mà là đi theo bảo vệ
Hakuba huynh
_ Ừm – Nhác thấy cây đàn gần đó…Ủa muội biết chơi đàn sao ?
_ Phải huynh ngồi xuống đó đi muội sẽ gảy một bài cho huynh nghe
_ Được
Bài mà Ran gảy chính là bài Thiên Ngoại Phi Tiên mà công chúa vừa
mới gảy cho Shinichi nghe. Vừa gảy nàng vừa hỏi:
_ Shinichi, huynh đường đường là một vương tử nước Đại Hà tại sao lại
hay đi ngao du ngắm cảnh vậy ?
_ Vì đó là sở thích của huynh mà – Shinichi cười
_ Vậy huynh làm gì nếu như có sự đánh nhau, chiến tranh ?
_ Huynh rất ghét đánh nhau vì điều đó chỉ đem lại nỗi đau, vết thương
cho người khác mà thôi. Thường thì đánh nhau chỉ vì quyền lực tranh
giành, gây tổn thương cho bá tánh huynh thì chỉ muốn một cuộc sống bình yên, êm đềm trôi qua thôi
_ Vương tử à
_...
_ Vương tử Shinichi
_ Có chuyện gì thưa điện hạ ?
_ Vương tử nhớ chuyện ta vừa mới bàn không ?
_ Chuyện gì ạ ?
_ Chuyện mà ta định gả công chúa cho ngươi đấy
_ Ơ…chuyện này…để tại hạ suy nghĩ lại
_ Được thôi bây giờ cũng trưa rồi mời vương tử đến hậu hoa viên dùng trưa với ta
_ Vâng

Tuy đã nhìn thấy nhưng Akai vẫn chưa hiểu chuyện gì. Gin tinh mắt đã
nhìn thấy và nhanh chóng nói nhỏ:
_ Akemi muội đi cùng tên Akai đó sao ?
_ Ơ sao huynh biết ?
_ Hắn ở ngoài kia kìa muội đừng nhìn và hãy giả vờ nói rằng “ thôi được
rồi tôi đi đây mong hai người lầu sau đừng gây sự nữa”. Sau đó muội
hãy tới quán này vào ba ngày nữa gặp ta.
_ Thôi được rồi tôi đi đây mong hai người lần sau đừng gây sự nữa –
Akemi nói lớn và đi ra ngoài
_ Akemi có chuyện gì à ? – Akai hỏi và khá ngạc nhiên
_ Không có gì quan trọng đâu huynh à
_ Ừm vậy thôi chúng ta đi nào
...
Chợp mắt cũng đã khá lâu, Hattori tỉnh lại và liền ngồi dậy khi thấy
xung quanh mình toàn là những quả sấu khô.
_ Tiểu hoà thượng rất vui được gặp ngươi…hahahaha
_ Á – Hattori giật mình…ti…tiền bối là Đường Hương Lão Lão à ?
_ Cái gì ? Ngươi dám gọi tên ta thế sao ta là Thiên Hương chứ không
phải Đường Hương ngươi lộn qua sư muội ta rồi
_ À, à tiểu tăng nhớ rồi
_ Này ta nghe sư muội ta nói ngươi được sư huynh ta giao cho nhẫn
chưởng môn sao ?
_ Phải ạ dù bị bắt buộc
_ Bắt buộc ? Hự…- Bà ta đặt hai tay lên lưng Hattori và di chuyển thành
một vòng tròn…Công lực của ngươi rất mạnh thử đáng với ta xem…Bà
ta lao tới Hattori chẳng biết gì liền đỡ và chỉ trong chốc lát thì Hattori đã
ngã nhào xuống đất
_ A đau…đau quá
_ Tên tiểu tăng này ta mới ra có một đòn mà té rồi…Đứng dậy nhanh lên
Rồi từ từ Thiên Hương chỉ cho Hattori từng chiêu một…

_ Chẳng mấy chốc cũng gần hết hai tháng rồi chúng ta cũng sắp tới núi
Tiên Ca
_ Công tử có lẽ kì tụ hội này sẽ đổ máu khá nhiều đây
_ Sao trên giang hồ bây giờ ta nhớ đâu có chuyện gì đâu ? – Tiếng ngựa
“lộp cộp” trên con đường ven núi
_ Công tử đã quên việc ở Nhạn Thiên sao ?
_ À ta nhớ vụ đó rồi
_ Thế chúng ta sẽ làm gì vào hôm đó ?
_ Cứ xem mọi việc diễn ra bình thường lúc đó ta sẽ tính sau
_ Vâng
_ Hakuba huynh này muội muốn hỏi sao huynh cần quyển Diên Cảnh
Kinh chi vậy ?
_ Đương nhiên là để luyện tập võ công
_ Ủa chứ chiêu Song Lăng Bách Hạ và Thần Công Bách Hoàng của
huynh cũng có thể sử dụng tốt nếu như gặp lão Xuân Thuỵ mà
_ Lão ta thì có gì đáng nói chứ chỉ sợ gặp tên Akai kia thôi hắn có Long
Nhị Thập khá lợi hại chưa kể trụ trì Tam Hạnh nữa
_ …- Ran bỗng ngạc nhiên trước suy nghĩ của Hakuba. Akai và trụ trì
Tam Hạnh là những người theo chính nghĩa chứ không phải lão Xuân
Thuỵ vậy tại sao huynh ấy lại muốn…Hakuba huynh ngày càng thay đổi
chứ không giống Hakuba mà ngày trước mình đã từng quen. Chẳng lẽ vì
sự nghiệp khôi phục mà phụ thân huynh ấy giao lại khiến huynh ấy như
vậy sao ? Nếu vậy thì mình có nên đi theo huynh ấy nữa không ? Song
thân mình đã dặn không tiếp tay cho kẻ ác. Bất chợt Ran nhớ đến lời nói
của Shinichi: “Huynh rất ghét đánh nhau vì điều đó chỉ đem lại nỗi đau,
vết thương cho người khác mà thôi. Thường thì đánh nhau chỉ vì quyền
lực tranh giành, gây tổn thương cho bá tánh, huynh thì chỉ muốn một
cuộc sống bình yên, êm đềm trôi qua thôi”. Huynh ấy quả đúng là một
bậc vương tử chân chính. Sao mình lại không theo giúp đỡ huynh ấy để
thực hiện đúng lời mẫu thân phải giúp bàn dân thiên hạ an lạc – Ran
thầm nghĩ.

Shiho mở cửa căn phòng ra. Gần một tuần nay cô đã rong chơi, hôm nay nàng cùng Gin lại phải về đây gặp sư phụ.
_ Bái kiến sư phụ
_ Shiho con còn là đệ tử của ta không vậy ?
_ Thưa,con vẫn là đệ tử phái Tinh Túc mà sư phụ
_ Là đệ tử mà suốt tuần nay không có mặt để luyện tập võ công. Thế là
sao hả ? - Lão Xuân Thuỵ hét lớn lên…Thấy sư phụ giận dữ quá Gin
liền lên tiếng đỡ lời
_ Sư phụ người bớt giận đi ạ
_ Còn Gin nữa tại sao sư phụ bảo con tìm Shiho về mà tới hai ngày sau
mới tới đây là sao hả ?

♥ HẾT CHƯƠNG 9 ♥

bachtuyet1409 10 { Long Fic } Đôi Uyên Ương Mãi Rời Xa Nhau Empty Re: { Long Fic } Đôi Uyên Ương Mãi Rời Xa Nhau Sun Aug 26, 2012 10:28 am


bachtuyet1409




Tổng Quản
Huy hiệu
Chương 10: Ngày Ấy Cũng Đến…
_ Thưa sư phụ lỗi do đồ nhi không chịu về
_ Shiho Nhi, con biết tội mình chưa ? Ra ngoài đứng phạt hai ngày cho ta không được đi đâu hết chỉ được ăn uống, luyện võ thôi. Gin, theo ta cùng các đệ tử ra tập võ sắp đến này tới núi Tiên Ca rồi đấy - Cao Xuân Thuỵ nói rồi đi ra.
_ Vâng…Shiho muốn ráng đứng ngoài kia tí nha huynh sẽ xin sư phụ
cho muội được…- Gin chưa nói hết thì Shiho đã lên tiếng
_ Thôi khỏi tội muội làm muội chịu – Shiho bước ra
_ Muội…- Rồi Gin cũng đi vòng ra sau để luyện tập võ cùng các huynh
đệ.
Ba ngày sau…
_ Hai ngày muội đứng có mệt không ?
_ Sao mà không mệt được nhưng không sao hôm nay hết đứng rồi vui
quá đi
_ Ừm muội này hôm nay ta xin phép sư phụ cho ta cùng muội ra ngoài.
Muội có đồng ý đi không ?
_ Sư phụ cho muội đi sao ? – Shiho tròn mắt
_ Phải vì huynh nói là…mà thôi chúng ta tới quán cũ đi
_ Quán nào ?
_ Quán mà chúng ta gặp Akemi đấy
_ Ừm

Khung cảnh một rừng cây yên tĩnh, vắng lặng hiện lên. Đâu đó vài tiếng
lá rơi xào xạc của những hàng cây bóng mát. Con đường ngoằn nghèo
dẫn tới một ngôi nhà nhỏ màu trắng. Tiếng bước chân âm thầm đi đến,
nàng mặc bộ y phục màu xanh lam nhẹ nhàng của biển hoà hợp với với
mái tóc đen như gỗ mun tạo nên một vẻ đẹp thanh thoát. “ Cộc cộc”
tiếng gõ cửa vang lên
_ Ai vậy ? – Tiếng nói một chàng thanh niên
_ Công chúa Akiko
_ Ồ đã thất lễ với công chúa rồi – Vừa nói Shinichi vừa mở cửa…Mời
công chúa vào.Công chúa đến đây có việc gì sao ?
_ Không có việc gì ta đến không được sao
_ À tại hạ không dám
_ Ta có một thắc mắc tại sao cung điện nguy nga, tráng lệ, một căn
phòng sang trọng ở nước Bắc Thuỷ vương tử lại không ở mà lại đi chọn
căn phòng chật chội, nhỏ bé này. Hay là vương tử chê cung điện ở đây ?
_ Không dám, không dám. Bắc Thuỷ là một nước khá lớn tại hạ vinh dự
khi được ghé thăm. Tuy nhiên tại hạ thích nhìn ngắm quang của thiên
nhiên hơn.
_ Vương tử thật là khác người
_ Sao công chúa lại nói vậy ?
_ Ta đã từng gặp vương tử ở nước Hương Trúc, Đại Môn…nhưng chẳng
ai lại giống vương tử cả. Họ đều chọn sống trong cung điện cả.
Shinichi không nói gì chỉ cười nhẹ

_ Muội đúng hẹn lắm
_ Tỷ tỷ - Shiho vui mừng
_Shiho muội muội – Akemi cười…À Gin huynh hẹn muội ra đây có
chuyện gì ?
_ Việc về phụ thân chúng ta và tên Akai…À tên đó có đi theo muội
không ?
_ Không muội nói muội ra chợ mua ít đồ
_ Tốt huynh thấy muội quen khá thân với hắn. Huynh muốn muội dụ
hắn tới một nơi đó vắng vẻ và huynh cùng với Shiho sẽ âm thầm giết
hắn. Hắn đã giết phụ thân của chúng ta thì chúng ta là con phải báo thù.
_ Akai hắn giết phụ thân của chúng ta muội đồng ý báo thù – Shiho ủng
hộ. Riêng Akemi thì lặng người đi, bây giờ trong tâm trí nàng chỉ có một
câu hỏi giữa “hiếu” và “tình” bên nào nặng hơn ? Câu hỏi ấy đã quấn
quanh lấy nàng từ khi nàng gặp được Gin và Shiho. Con thì phải có hiếu
với cha mẹ nhưng Akai huynh ấy cũng là người ơn của mình…
_ Tỷ tỷ thấy sao ?
_...
_Tỷ tỷ
_ À chuyện gì ?
_ Tỷ tỷ nãy giờ sao vậy ?
_ Không, không có gì tỷ đang suy nghĩ làm sao để giết tên Akai ấy thôi
_ Ồ…
Sau một hồi bàn luận cuối cùng Gin đã chọn địa điểm giết Akai chính là
Hạc Thiên Thanh.
_ Muội nghĩ chúng ta không nên chọn nơi đấy – Akemi nói
_ Tại sao ? – Gin lạnh lùng hỏi
_ Vì…nơi ấy quang cảnh thật đẹp
_ Đẹp ??? Ta thích giết hắn ở cảnh đẹp đấy hahahaha…
_ Vậy hôm nào chúng ta giết hắn ? – Shiho hỏi
_ Ừm để ta xem…ngày mai
_ Hả ? Nhanh vậy sao ? – Akemi ngạc nhiên
_ Sao không được à ? À ta vừa nghĩ hay chúng ta nhờ sư phụ…
_ Phải phải nhờ sư phụ thì chắc chắn tên đó sẽ chết bởi độc dược Âm
Hồn Phi Tán
_ Sư phụ của muội là…
_ Cao Xuân Thuỵ đấy tỷ tỷ
Bất chợt Akemi cảm thấy Shiho tuy cùng là em ruột của mình nhưng
tâm tính lại hoàn toàn khác nhau. Akemi lại chẳng biết như thế nào
nữa…

_ Thế nào ngươi thấy trong người ra sao ? – Thiên Hương lão lão hỏi
­_ Tiểu tăng thấy trong người giống như có một luồng sức mạnh từ sau
lưng phát tác ra
_ Đúng đó chính là môn võ do ta và Lam Thu sáng tạo ra có tên gọi là
“ Hương Thu Song”. Nào bây giờ luyện tiếp với ta, tới đây nhanh lên
Hattori từ từ bước tới, chân đứng vững, tay phát ra những ảo ảnh lớn.
Thiên Hương lão lão thì bình tĩnh lách qua trái vận công bay lên để né
ảo ảnh của Hattori rồi sau đó xuống đất một cách nhẹ nhàng. Hattori
chưa kịp bàng hoàng hết thì Thiên Hương đã vận nội công lên và đang
tiến đến để áp sát vào ngườ Hattori. Nhanh chóng, chàng liền cúi xuống
vận công để chưởng Thiên Hương lão lão thì bà ta đã nhanh chóng đá
chân trái vào người Hattori làm chàng ngã nhào xuống.
_ Tiểu tăng xin thua ….a đau – Hattori rên rỉ
_ Hừm ngươi thật chậm chạp nếu như người đã cúi xuống thì nhanh
chóng quay sang chưởng vào bụng của ta chứ sau lại vận nội công lên
làm gì ?
_ Tiểu tăng định vận công để bay lên
_ Ngươi thật là ngốc lúc nào cũng chậm chạp, phải mau thông hiểu để có
thể đánh lừa được tên Cao Xuân Thuỵ chứ
_ Nhưng tiểu tăng là đệ tử của phái Tam Hạnh mà…
_ Không mà mị gì hết ta truyền thụ cho ngươi võ công chẳng lẽ người
không xem ta là sư phụ sao ?
_ Tiểu tăng ….à mà tiểu tăng có một thắc mắc là tại sao tiền bối Vô Tứ
Liệu không nhờ tiền bối giết Cao Xuân Thuỵ mà lại nhờ tiểu tăng trong
khi tiểu tăng võ công kém cỏi
_ Chuyện này…
_ Sau khi ngươi luyện tốt võ công ta sẽ nói cho ngươi biết – Lam Thu
nhanh chóng trả lời
_ Vâng

Nàng mặc chiếc áo màu vàng nhạt – sự ấm cúng và nhẹ nhàng gõ vào
cánh cửa gỗ.
_ Mời vào – Tiếng nói một chàng trai lạnh lùng vang lên
_ Chào buổi sáng vương tử Shinichi
_ À công chúa Akiko tại hạ cũng có chuyện muốn nói
_ Vương tử cứ tự nhiên
_ Tại hạ ở đây cũng gần một tuần rồi nên muốn xin phép về Đại Hà
_ Vương tử ở đây sống thế nào ? – Akiko cố lảng đi lời Shinichi nói
_ Rất thoải mái – Shinichi cười nhưng nhanh chóng quay lại lời nói
trước…Công chúa việc tại hạ vừa nói thế nào ?
Biết không thể lảng tránh được, Akiko cố nói cho qua:
_ Chuyện đó thì…tôi sẽ nói với phụ vương…bây giờ tôi cảm thấy hơi
mệt tôi xin phép
_ Cung tiễn công chúa
Akiko lẳng lặng bước đi với nỗi buồn man mác trong lòng. Akiko thầm
nghĩ: “ Cuối cùng thì cũng tới ngày nay mình phải làm sao đây mình
chẳng muốn huynh ấy đi tí nào cả. Hay mình xin phụ hoàng việc…Đúng
rồi hôm đó phụ hoàng có nói…” Nàng mỉm cười rồi nhanh chân tới
hoàng cung.

“ Nếu có kiếp sau chúng ta sẽ là đôi uyên ương đẹp nhất thế gian này
đúng không ?”
Cuộc nói chuyện với Gin và Shiho cũng đã kết thúc. Akemi lê bước về
với những bước chân nặng trĩu. Không phải vì cô đang vác trên người
một vật gì đó nặng mà chính vì lòng cô đang thay đổi và nặng dần đi.
Cảnh quang hôm nay đối với cô không đẹp gì cả đúng như câu : “ Người
buồn cảnh có vui đâu bao giờ ?”
_ Kiếp sau chúng ta sẽ là đôi uyên ương đẹp nhất thế gian nhé

♥ HẾT CHƯƠNG 10 ♥







Huy hiệu

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết

 
  • Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất

Junalone coppyright @ 2011-2012